Chương 1670: Khí Phách Của Người Lãnh Đạo
Chương 1670: Khí Phách Của Người Lãnh Đạo
"Chẳng phải các người muốn tiền sao, tôi có thể đưa cho các người."
Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan: “Em đi thông báo với bên tài vụ của công ty, chuẩn bị ba trăm triệu tiền mặt. Bọn họ muốn bồi thường bao nhiêu thì đưa qua bấy nhiêu."
"Bồi thường?"
Kỷ Khuynh Nhan lộ vẻ nghi ngờ, không rõ Lâm Dật muốn làm gì.
Nhưng cô cũng không nói gì thêm.
"Vậy em sẽ gọi điện thoại cho tài vụ của công ty ngay đây."
Thấy được Lâm Dật thỏa hiệp, người đàn ông áo đen nói:
"Vẫn là cậu thức thời, bằng không cũng đừng mong thực hiện được dự án này."
"Để dự án có thể tiến hành tiếp, tôi sẽ đền bù tiền cho các người, nhưng mong các người chuẩn bị tâm lý thật tốt." Lâm Dật không nhanh không chậm nói.
"Cậu giở trò quỷ gì vậy? Chúng ta cần phải chuẩn bị gì chứ?"
"Tôi nói thật với các người, dự án này là dự án trọng điểm do ủy ban thành phố Trung Hải xây dựng, chắc chắn có bối cảnh từ phía chính phủ. Cho nên hành vi của các người đã tạo thành tội danh ngăn cản phát triển kinh tế, về phần sau này sẽ xử lý thế nào, tôi cũng không rõ lắm. Các người tự cầu phúc cho mình đi."
"Cậu… cậu nói gì? Có bối cảnh từ phía chính phủ?"
"Nếu không thì sao? Nếu không có, có thể thoáng cái phái nhiều người tới như vậy sao?"
Người đàn ông áo đen bị dọa cho ngu người. Trước đó ông ta đâu không nghe nói dự án này còn có bối cảnh là phía chính phủ!
Nếu đám người kia điều tra xuống, không phải mình sẽ chết chắc sao?
Trên thực tế, dự án chó má này làm gì có liên quan tới chính phủ, tất cả đều là do Lâm Dật nói bừa.
Nhưng cụ thể có hay không, cũng chỉ là một câu nói của Lâm Dật.
"Cục trưởng Trần, chuyện là thế đấy. Các người điều tra thử xem."
"Cậu cứ giao cho tôi là được rồi." Trần Bỉnh Cường nói:
"Người như vậy tôi thấy nhiều rồi, biết cách xử lý thế nào."
Hai mươi mấy người qua gây sự đã bị dọa cho són ra quần.
Nếu quả thật điều tra xuống, mình lại tiêu đời!
Chắc hẳn nửa đời sau sẽ phải sống trong phòng giam mất!
"Đừng, đừng, đừng, chúng ta có chuyện gì từ từ nói."
Người đàn ông áo đen bước tới, kéo cánh tay Lâm Dật lại, thái độ đã không còn kiêu căng như trước nữa.
"Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi cũng là nhận tiền của người ta thì thay người ta tiêu tai thôi, không biết chuyện này sẽ gây ầm ĩ tới như vậy."
Muốn nói không sợ đó là giả!
Nếu chuyện này sẽ ầm ĩ lớn như vậy, cho dù ông trời có tới, cũng không cứu được mình!
Hơn nữa kết quả sẽ càng thảm hại hơn!
Cho nên nói!
Còn không bằng bây giờ nhận sai xin tha, nói không chừng còn có thể được xử khoan hồng.
"Anh nói với tôi những lời này cũng vô nghĩa, tôi cũng không quyền xử lý các người." Lâm Dật nhún vai nói.
"Mấy người qua dẫn bọn họ đi!" Trần Bỉnh Cường nói.
Hai mươi mấy người cảnh sát từ phía sau Trần Bỉnh Cường xông lên, bắt hai mươi mấy người gây chuyện, động tác gọn gàng dứt khoát.
Người bị bắt lại, bất kể nam nữ già trẻ đều lộ vẻ buồn bã, trong lòng hối hận vô cùng.
Bởi vì từ hai ngày trước, có người qua phát cho mỗi người bọn họ năm nghìn, bọn họ tham chút lợi ích mới vui vẻ nhận lời.
Bây giờ thì hay rồi, vì năm nghìn đồng, bù cả người vào luôn!
"A…"
Thấy những người cảnh sát này thật sự muốn đưa mình đi, một bà cụ trực tiếp nằm co quắp trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, cả người co giật.
"Không, không, tôi không xong rồi, bệnh tim của tôi tái phát, mau đưa tôi tới bệnh viện..."
"Ối..."
"Bị đám người kia dọa, bệnh tim của tôi cũng tái phát, mau cho người đưa tôi tới bệnh viện đi."
Bịch bịch...
Bảy tám cụ già đều nằm trên mặt đất, kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Điều này cũng khiến cho quần chúng ăn dưa xung quanh không ngừng chỉ trỏ bàn tán, rõ ràng là đang nói Trần Bỉnh Cường bắt nạt người.
Gương mặt Trần Bỉnh Cường lạnh lùng, tất nhiên sẽ không sợ những lời bịa đặt đồn nhảm.
"Những người này đều giả vờ thôi, không cần để ý tới bọn họ, dẫn tất cả lên xe."
"Không cần đâu, thân phận của anh mẫn cảm, chuyện như vậy cứ để tôi làm cho."
"Tổng giám đốc Lâm, cậu..."
Lâm Dật mỉm cười, nhìn về phía Quách Tùng Nam nói:
"Nếu mắc bệnh thì trực tiếp xử lý là xong thôi."
"A? Xử…xử lý?"
"Anh từng gặp hiện trường tai nạn giao thông chưa? Tìm chiếc xe trực tiếp đè qua, dựa theo giá thị trường của Trung Hải, khoảng năm trăm nghìn một mạng người."
Cái gì?
Những ông già bà cụ đang nằm co quắp trên mặt đất đều ngỡ ngàng!
Người này cũng quá độc ác rồi, lại muốn lái xe đụng mình?
"Đừng, đừng, đừng, bệnh tim của chúng tôi đỡ rồi, có thể đi cùng với cảnh sát được."
Sau mấy phút, người gây sự đều bị dẫn đi.
Quách Tùng Nam kinh hãi, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tổng giám đốc Lâm này đâu chỉ nhẫn tâm, quả thật là đáng hận đến tận xương tủy.
Đẳng cấp cao hơn người lộ vẻ dữ tợn, động một chút là kêu đánh kêu giết.
Đây chính là khí phách của người lãnh đạo đấy.
Xử lý xong chuyện công trường, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan quay về.
Quách Tùng Nam vẫn ở lại đó, xử lý chuyện tiếp theo.
"Hôm nay may nhờ gặp được anh, bằng không thật sự khó đối phó được với những người này."
Trên đường trở về, Kỷ Khuynh Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này được giải quyết, dự án lại có thể khởi công đúng thời hạn.
"Đối phó những người này phải cứng rắn, em càng tốt tính, bọn họ lại kiêu căng."
"Chắc em không học được chuyện này đâu." Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói:
"Nhưng có anh ở đây, em không cần phải quan tâm những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, đúng không, ngài Lâm?"
"Vậy phải xem biểu hiện của em thế nào đã."
"Cái này thì không thành vấn đề, gần đây trình độ nấu nướng của em có tiến bộ, về nhà em sẽ nấu món ngon cho anh."
"Có người ăn ngon không?"
Đôi mắt to của Kỷ Khuynh Nhan đảo quanh, nói không hề xấu hổ ngại ngùng: "Vậy thì không có."
Sau khi rời khỏi công trường, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan tìm quán ăn Quảng Đông để giải quyết vấn đề bữa tối.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ nói tới Tống Gia Du, sau đó lại ra ngoài xem phim, hơn mười giờ khuya mới về nhà.
Vừa về đến nhà, Lâm Dật lại nhận được điện thoại của Trần Bỉnh Cường.
"Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Những người này đều là dân chúng bình thường nhưng danh tiếng không tốt lắm, chính là những người già vô lại mà chúng ta thường nói tới."
"Bọn họ nói hai ngày trước có một người tên là Mã Tam đưa cho mỗi người bọn họ năm nghìn đồng, sau đó bọn họ mới qua gây sự."
Lâm Dật nghĩ ngợi: “Có thể tìm được người tên là Mã Tam kia không?"
"Đối phương rất cẩn thận, chỉ cho bọn họ tiền, cũng không để lại bất kỳ cách thức liên lạc nào. Dựa vào những tin tức trước mắt này, muốn tìm được người tên Mã Tam kia, sợ rằng rất khó."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn cục trưởng Trần."
"Cậu khách sáo làm gì, đều là người của mình."
Sau khi nói sơ qua vài câu xã giao, Lâm Dật cúp máy.
Thấy vẻ mặt Lâm Dật nghiêm trọng, Kỷ Khuynh Nhan bưng dĩa trái cây đã cắt lên.
"Có phải anh gặp việc gì khó xử mà sắc mặt khó coi như vậy?"
"Công ty tranh cướp đất với bọn em tên là gì?"
"Tập đoàn Hoàng Hải, đó một công ty rất nổi tiếng. Chủ tịch công ty tên là Lý Đông Tân, lúc trước từng làm đại gia Hoa Hạ. Bây giờ lục địa phát triển tốt, ông ta tính qua chia một chén súp." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Nhưng dự án này là do con trai ông ta, Lý Hoa Hưng cũng là giám đốc tập đoàn Hoàng Hải chịu trách nhiệm."
Lâm Dật mỉm cười: “Muốn đến lục địa chia một chén súp à? Có lẽ ông ta suy nghĩ nhiều rồi."
------
Dịch: MBMH Translate