Chương 1669: Đội Hình Lớn
Chương 1669: Đội Hình Lớn
"Tổng giám đốc Lâm, chúng ta chiếm lý trong chuyện này, cho dù có lên tòa án, người thắng cũng là chúng ta, không cần thiết phải nhiều lời với bọn họ." Quách Tùng Nam khuyên.
Rất nhiều người đều nói tính tình tổng giám đốc Lâm không tốt, vừa nãy mình còn sợ bọn họ đánh nhau.
Bây giờ xem ra, bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Mặc dù không đến mức hung thần ác sát, nhưng cũng phải nghiêm túc chứ? Bằng không làm sao có thể nói chuyện được với những người này.
"Mọi người đừng hoảng hốt, có chuyện gì từ từ nói, nếu chúng ta tới đây để giải quyết vấn đề, tất nhiên phải nhã nhặn."
"Cũng… cũng đúng."
Quách Tùng Nam chỉ có thể miễn cưỡng phụ họa, có cảm giác người ngoài nghề chỉ đạo cho người trong nghề.
Đối với một dự án mới, phiền toái nhất chính là ứng phó với những người không nói đạo lý.
Càng ôn hoà, những người này lại càng kiêu căng, muốn bình tĩnh nhã nhặn nói chuyện sẽ không giải quyết được vấn đề.
Nhưng người ta là bạn trai của chủ tịch, mình chỉ là một giám đốc dự án nhỏ, ông ta cũng không tiện nói gì nữa.
Thái độ của Lâm Dật khiến hai mươi mấy người kêu gào từ bốn phía xông lên đều hơi bất ngờ.
Bọn họ còn tưởng mình phải lãng phí chút thời gian, những người này mới thật thà, không ngờ lại thỏa hiệp nhanh chóng như vậy.
Khiến bọn họ có cảm giác như đánh vào đệm bông.
Nhưng người ta đã nói tới mức này, nếu mình còn gây sự tiếp lại thành bản thân mình không đúng.
Nghĩ đến đây, người đàn ông áo đen đảo tròng mắt, nói:
"Chúng tôi ở đây đã hai mươi mấy năm, tổng cộng có sáu gian nhà bằng với diện tích hơn ba trăm mét vuông. Ngoại trừ căn nhà ra, còn có một sân riêng, cũng hơn một trăm mét vuông, dựa theo giá phá bỏ và di dời bây giờ, các người phải cho thêm mười triệu mới được!"
"Nhà bọn họ có hơn ba trăm mét vuông chỉ tính là nhỏ thôi, nhà chúng tôi tổng cộng có hơn năm trăm mét vuông, lại tính cả sân nữa, ít nhất các người phải bồi thường cho chúng tôi hai mươi triệu!"
"Nhà chúng tôi là hơn bốn trăm mét vuông, các người phải đưa hơn mười tám triệu mới được, các người xem mà làm đi!" Một bà cụ nói.
Hơn hai mươi người mồm năm miệng mười, nói líu ríu không ngừng.
Kỷ Khuynh Nhan khẽ nhíu mày. Tính toán sơ qua, nếu quả thật dựa theo giá bồi thường mà bọn họ nói, bên mình sẽ phải bỏ ra tiền bồi thường hơn hai trăm triệu!
Điều này sẽ gây tổn thất trầm trọng đối với cả dự án!
Quách Tùng Nam và những người khác đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn những người gây chuyện, vẻ mặt không tốt.
"Tổng giám đốc Quách, theo tình hình thế này thì không có cách nào nói chuyện nữa."
Quản đốc chịu trách nhiệm phá bỏ và di dời nói.
"Không có cách nào, tổng giám đốc Lâm mở đầu không tốt, thái độ quá ôn hoà." Quách Tùng Nam nói:
"Nếu lúc đầu kiên cường một chút, bọn họ cũng không dám đòi hỏi nhiều."
"Mẹ nó, thật tức mà. Tôi thật sự muốn lái máy xúc chôn cả bọn họ luôn!"
"Được rồi, xem chuyện gì xảy ra đã. Nói chung, chúng ta không thể để cho bọn họ được đà lấn tới."
Lúc này, Kỷ Khuynh Nhan không nói gì.
Cô không biết Lâm Dật sẽ dùng cách gì để giải quyết vấn đề, nhưng cô biết, Lâm Dật chắc chắn có thể giải quyết vấn đề này.
"Nếu các người muốn bồi thường, chúng ta lại ngồi xuống, chậm rãi nói chuyện."
"Vậy còn giống với tiếng người chứ? Nhưng tôi nói trước, thiếu một xu, các người cũng đừng mong bắt đầu làm việc, chúng tôi sẽ dây dưa tới cùng!"
"Chẳng phải tôi đã nói sao, mọi người ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, kích động như vậy làm gì?"
Thấy thái độ của Lâm Dật tốt như vậy, hai mươi mấy người đang ở cửa phòng lắp ghép đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
"Nói đi, phương án giải quyết của các người là gì? Trời cũng sắp tối rồi, các người đừng có nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề đi."
"Tôi không có chuyên môn để xử lý loại chuyện này, đợi lát nữa sẽ có người chuyên nghiệp qua nói chuyện với các người, đừng sốt ruột."
Lâm Dật bấm điện thoại nói:
"Nhưng… tôi đã ghi âm lại những lời các người vừa nói, đợi lát nữa có thể xem là chứng cứ."
Hai mươi mấy người có cảm giác như đang nằm mơ: “Cậu lại không phải là lãnh đạo của công ty sao? Còn phải tìm ai qua nói chuyện chứ?"
"Mọi người cứ nhẫn nại một chút, đợi lát nữa các người sẽ biết."
Kỷ Khuynh Nhan và Quách Tùng Nam đều có chút buồn bực. Lâm Dật sẽ gọi người nào qua?
"Những kẻ lắm tiền các ngươi làm việc đúng là lắm trò." Người đàn ông áo đen rất kiêu căng nói:
"Trước mắt chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy, các người lại bồi thường ít tiền, giữa chúng ta xem như đã thanh toán xong, còn làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì?"
"Mức bồi thường mà các người muốn được nhận không phải là con số nhỏ, chúng tôi tất nhiên phải cẩn thận một chút."
"Được rồi, chúng tôi chờ là được rồi."
Hai mươi mấy người trước mắt đều không nói gì nữa.
Bọn họ không hề sợ hãi, bởi vì trước khi tới đây, bọn họ đã làm giả giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.
Cho dù cầm tới cục bất động sản kiểm tra, cũng không ai có thể điều tra ra được!
Mà phía sau còn có nhân vật lớn chống đỡ, bọn họ căn bản không cần sợ những người này.
Khoảng nửa giờ sau, trên con đường bên ngoài truyền đến từng tiếng còi cảnh sát.
Chỉ thấy hai mươi mấy chiếc xe dừng lại ở bên đường với đủ loại, loại nào cũng có.
Cửa xe lần lượt được mở ra, từng người từ trên xe bước xuống, mỗi người đều mặc bộ vest và đi giày da, đồng phục nghiêm chỉnh.
Từ cách ăn mặc có thể nhìn ra bọn họ đều là nhân viên nhà nước.
Thấy những người này muôn hình muôn vẻ như vậy, Kỷ Khuynh Nhan và Quách Tùng Nam cũng hơi bất ngờ.
Trong thời gian ngắn như vậy, anh lại gọi tới nhiều người như vậy à?
Đặc biệt là người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi đầu kia, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.
Chắc chắn cấp bậc của ông ta sẽ không thấp.
Trên thực tế, không chỉ hai người bọn họ, tất cả mọi người ở đó đều bối rối.
Bởi vì những người vừa tới này đều không đơn giản, đều là người quản lý và lãnh đạo các phòng ban có liên quan.
Nhân viên bên cảnh sát, đường sắt, sân bay, quản lý giao thông Hoa Hạ đều tới.
Một cuộc điện thoại lại có thể gọi được nhiều người cùng tới như vậy, cũng quá trâu bò rồi.
Nhìn thấy Lâm Dật, Trần Bỉnh Cường dẫn đầu bước tới. Lâm Dật cũng đi tới đón.
"Cục trưởng Trần, anh tùy tiện phái mấy người qua là được rồi, sao anh còn phải đích thân đến chứ? Thật là khiến tôi cũng thấy ngại."
"Tôi đúng lúc đang rảnh, nên tới xem thử." Trần Bỉnh Cường vừa cười vừa nói:
"Hơn nữa thành phố bây giờ đang nghiêm trị những chuyện như vậy. Tôi dẫn người qua, vừa lúc làm gương."
"Dù vậy cũng không cần nhân vật lớn như anh tới trông coi chuyện này." Lâm Dật khách sáo nói.
"Cậu xa lạ như vậy làm gì? Đây đều là trách nhiệm của tôi." Trần Bỉnh Cường nói:
"Trời sắp tối rồi, hai chúng ta đừng nói khách sáo nữa, có chuyện gì thì xử lý luôn đi."
"Được, phải tranh thủ giải quyết sớm, đừng bỏ lỡ bữa cơm chiều."
Lâm Dật đứng ở một bên, không nhanh không chậm nói:
"Những người này nói, trong vòng một tháng này, bọn họ đều ra ngoài du lịch, không ở Trung Hải, cho nên tôi muốn điều tra xem lịch sử ghi chép xuất nhập cảnh của bọn họ."
"Cậu muốn… muốn điều tra lịch sử ghi chép xuất nhập cảnh của chúng tôi..."
Người đàn ông áo đen toát mồ hôi lạnh. Những lý do vừa rồi đều do mình bịa ra, căn bản không có ra ngoài du lịch, mẹ kiếp, làm gì có lịch sử ghi chép xuất nhập cảnh a!
Cái này vừa điều tra sẽ biết, ai cũng chạy không thoát!
"Thằng nhóc, cậu bớt ở đây dọa người đi. Chúng tôi vừa nói ra ngoài du lịch cũng chỉ đi xung quanh đây, căn bản không có ra khỏi thành phố. Cho dù cậu có điều tra cũng không điều tra được, đừng uổng phí sức lực nữa, nhanh chóng đưa tiền cho chúng tôi đi."
------
Dịch: MBMH Translate