Chương 1668: Gây Sự
Chương 1668: Gây Sự
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến.
"Anh Lâm có người gõ cửa kìa."
Tiếu Băng đang rửa mặt nói.
"Biết rồi."
Lâm Dật không chút hoang mang xuống giường.
Anh đã đoán được người gõ cửa là ai.
Quả nhiên, sau khi anh mở cửa, bên ngoài không có một ai, chỉ có một túi tài liệu Thuận Phong.
Vẫn là cách làm quen thuộc, mỗi lần đều là Thuận Phong.
Lâm Dật có lần từng nghi ngờ hệ thống trong đầu là do nhà Thuận Phong bọn họ nghiên cứu ra.
"Ai gõ cửa vậy?" Tiếu Băng thuận miệng hỏi.
"Bên ngoài không có ai, có thể là gõ nhầm phòng thôi."
"Ừm ừm."
Lâm Dật cầm túi tài liệu và quay lại trên giường.
Bên trong là tài liệu có liên quan tới nghề nghiệp mới.
Địa điểm làm việc là phân cục Tân Sơn, thân phận là người mới tới nhậm chức.
Lâm Dật còn có chút ấn tượng về Tân Sơn, mặc dù nó nằm trong khu vực Trung Hải nhưng ở ngoại thành, không phát triển như trong thành phố.
Thời gian tới nhận việc là chín giờ sáng ngày mốt, anh còn phải tham dự buổi huấn luyện dành cho người mới.
Còn cho mình một ngày để chuẩn bị đấy.
Đặt tài liệu và thủ tục có liên quan để qua một bên, Lâm Dật rời giường hoạt động cơ thể, chuẩn bị trở về làm việc nghiêm túc.
"Anh Lâm, tôi xong rồi, anh đi rửa mặt đi."
Trên người Tiếu Băng quấn khăn tắm, vừa lau tóc vừa nói.
Lâm Dật gật đầu, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc anh đi ra, phát hiện Tiếu Băng đang cầm hồ sơ và tài liệu, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
"Anh Lâm, anh muốn đi làm cảnh sát à?"
"Tôi qua đó thử trải nghiệm xem có cảm giác thế nào thôi."
"Chỉ dựa vào bản lĩnh của anh, qua đó làm cảnh sát chẳng khác nào sói lọt vào bầy dê sao? Những người này có ai có thể là đối thủ của anh chứ?"
"Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, coi như là giết thời gian đi."
"Tôi cũng muốn đi, anh dẫn tôi đi cùng nhé?"
"Cô dính vào chuyện này làm gì?"
"Chủ yếu là tôi cũng đang không có việc gì làm, đi theo anh còn có thể học hỏi được vài thứ, nâng cao trình độ của mình."
"Cô thành thật ở nhà đi, đừng theo tôi ra ngoài lăn lộn lung tung."
"Được rồi."
Sau khi thu dọn sơ qua, hai người tới chỗ lễ tân trả phòng khách sạn, ăn sáng rồi mỗi người đi một ngả.
Khi Lâm Dật đi tới tập đoàn Triều Dương, đã là hơn ba giờ chiều.
Anh vừa lái xe đến bãi đỗ xe, đã nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan và hai quản lý cao cấp của tập đoàn hấp ta hấp tấp đi ra, hơn nữa còn không ngừng nói gì đó.
Pin pin.
Nghe được có người ấn còi, Kỷ Khuynh Nhan quay đầu nhìn sang, phát hiện ra Lâm Dật đã trở về.
Trên mặt đang lo lắng lập tức biến thành vui mừng, cũng đi về phía anh.
"Mỗi lần anh đều vậy, trở về cũng không nói trước với em một tiếng."
"Chẳng phải anh muốn cho em một sự ngạc nhiên sao?" Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Nhưng bọn em đi đâu mà có vẻ vội vàng vậy?"
"Anh đừng nhắc tới nữa." Kỷ Khuynh Nhan vuốt tóc, nói:
"Năm trước, chẳng phải em đã nói cho anh là chuẩn bị tiến hành chuyển sang kinh doanh bất động sản à? tập đoàn tiến hành di dời trong mảnh đất đã mua được nhưng lại gặp phải rắc rối. Em tính qua đó xem thử."
"Rắc rối? Có thể có rắc rối gì chứ?"
"Bọn em bỏ số tiền lớn mới mua được mảnh đất khai thác và phát triển từ trên tay người khác. Em đoán trong lòng đối phương không thoải mái, cho nên đến gây rắc rối."
Lâm Dật suy nghĩ mấy giây: “Chắc hẳn không phải là doanh nghiệp ở Trung Hải chứ?"
Theo Lâm Dật thấy, nếu đối thủ cạnh tranh là doanh nghiệp địa phương, sẽ không dám tranh cướp với tập đoàn Triều Dương, khả năng duy nhất chính là doanh nghiệp ở tỉnh, thành phố khác.
Đối phương không biết tình hình ở Trung Hải bên này, mới có lá gan làm chuyện như vậy.
"Là một công ty của Hongkong muốn tiến quân vào đại lục, cho nên cạnh tranh rất kịch liệt."
"Em bảo bọn họ về trước đi, anh sẽ đi với em qua đó xem thử."
"Vâng."
Kỷ Khuynh Nhan cũng nghĩ như vậy. Có Lâm Dật ở đây, không cần những quản lý cao cấp kia đi theo cô nữa.
"Các anh về trước đi, chúng tôi qua xử lý chuyện này là được rồi."
"Tôi rõ rồi, tổng giám đốc Kỷ."
Sau khi căn dặn sơ qua, Kỷ Khuynh Nhan lên xe của Lâm Dật, bọn họ lái xe về phía công trường dự án.
Chưa đến một tiếng sau, Lâm Dật đã lái xe đến khu khai thác và phát triển Tân Phổ ở Trung Hải.
So với tình hình khu vực trong thành, ở đây tệ hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi.
Bởi vì trong dịp tết Nguyên Đán, lúc Lục Bắc Thần ăn cơm, đã từng tiết lộ qua tin tức về phương diện này.
Nhà nước đã phê chuẩn cho thành phố Trung Hải xây dựng khu khai thác và phát triển kinh tế mới, hơn nữa còn ra sức ủng hộ.
Mặc dù bây giờ nhìn có vẻ không đáng chú ý, nhưng lấy tốc độ xây dựng cơ sở hạ tầng của Trung Hải, tối đa năm năm, mức độ sầm uất ở nơi đây sẽ không kém hơn trung tâm thành phố.
Đến khu khai thác và phát triển, dựa theo hiệu lệnh của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật lái xe đến công trường dự án.
Khi chạy tới đây, bọn họ phát hiện có không ít người vây quanh công trường tầng trong tầng ngoài.
"Tổng giám đốc Kỷ, tổng giám đốc Lâm."
Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, một người đàn ông trung niên bước tới tới đón.
Người đàn ông trung niên này tên là Quách Tùng Nam, là giám đốc dự án do tập đoàn Triều Dương mới mời qua.
Lâm Dật không có ấn tượng gì về ông ta, nhưng Quách Tùng Nam đã từng gặp Lâm Dật trong hai buổi họp thường niên của công ty, biết anh là ai.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Dật hỏi, muốn biết tình huống trước mắt.
Nhưng Quách Tùng Nam còn chưa kịp trả lời, một người thanh niên mặc áo jacket màu đen đã nói chen vào:
"Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à? Các người tự ý phá nhà của chúng tôi, lẽ nào các người muốn già trẻ lớn bé trong nhà chúng tôi phải lưu lạc ở đầu đường sao?"
"Đột nhiên vô cớ phá nhà, tập đoàn Triều Dương các người cũng quá ngang ngược đấy." Lại có một người phụ nữ trung niên nói.
"Tôi nói cho các người biết, hôm nay các người phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, bằng không chúng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Cho dù có phải kiện tới Yến Kinh, chúng tôi cũng sẽ không chịu để yên!"
Thấy những người này kêu gào, Lâm Dật liếc nhìn Quách Tùng Nam.
"Lẽ nào trong lúc phá bỏ và di dời, chưa bồi thường cho người ta sao?"
"Chúng tôi đã bồi thường rồi, hơn nữa tài chính của chúng ta đầy đủ, cho nên giá bồi thường đặc biệt cao, chưa đến hai ngày đã xử lý xong, nhưng không ngờ bọn họ lại qua làm loạn!" Quách Tùng Nam tức giận nói:
"Hơn nữa thỏa thuận phá bỏ và di dời còn ở trên tay của tôi đấy, căn bản không phải là tự ý dỡ bỏ."
"Anh bớt ở đây nói bậy đi. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi căn bản không có ở nhà, anh ký thỏa thuận với quỷ à?"
Người đàn ông mặc áo jacket hùng hùng hổ hổ nói.
"Không sai, chúng tôi đều ra ngoài du lịch trong thời gian này, hơn một tháng không ở nhà, sao có thể ký thỏa thuận với cậu được chứ? Nhà tư bản các người không có lương tâm, kiếm tiền với lòng dạ hiểm độc, lương tâm của các người đi đâu hả?"
Một ông già hơn tám mươi tuổi nói.
"Tất cả đều ra ngoài du lịch à? Trùng hợp như vậy sao?"
Lâm Dật nhướng mày nói.
"Không sai!" Cụ già chống gậy ngang ngược không nói đạo lý:
"Cậu không cần quan tâm chúng tôi đi đâu, nói chung là các người vô duyên vô cớ phá nhà của chúng tôi, phải cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng!"
Nhìn hai mươi mấy người từ bốn phía xông lên, rất hỗn loạn, trong lòng Lâm Dật đã biết rõ.
"Người của chúng tôi tới đây là để giải quyết vấn đề." Lâm Dật chậm rãi nói:
"Các người la hét ầm ĩ cũng không giải quyết được vấn đề đâu. Các người cứ nói ra suy nghĩ của mình cho tôi nghe thử."
------
Dịch: MBMH Translate