Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1669 - Chương 1667: Mở Ra Nghề Nghiệp Mới

Chương 1667: Mở Ra Nghề Nghiệp Mới
Chương 1667: Mở Ra Nghề Nghiệp Mới
Chương 1667: Mở Ra Nghề Nghiệp Mới




"Các cô hãy thôi đi, làm như vậy quá nhàm chán." Lâm Dật nói:

"Nếu các cô thấy tôi ở quán bar, chúng ta lại chơi một lần cá cược đi."

"Anh có ý gì?"

"Nếu như các người kiểm tra ra tôi có vấn đề, vậy các người cứ bắt giam tôi. Nếu kiểm tra ra tôi không có vấn đề, cô lại giống như ba người phụ nữ lúc nãy, cởi đồ ngay tại hiện trường."

Cố Diệc Nhiên lộ vẻ bất ngờ: “Có phải anh cho rằng tôi không dám không?"

"Có dám hay không là chuyện của cô. Nếu cô không dám, tôi sẽ đi ngay bây giờ, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian của nhau nữa."

"Diệc Nhiên..."

Cung Hiểu Vân đi tới trước mặt cô ta, có vẻ hơi căng thẳng.

Mặc dù có thể xác định anh thật sự đã uống rượu, nhưng cái giá của vụ cá cược này... quả thật có hơi...

Dù sao cô ta cũng khác với những người phụ nữ trong quán bar.

"Có gì mà tôi không dám chứ!" Cố Diệc Nhiên cứng rắn nói:

"Anh đừng tưởng dùng cách này là có thể khiến cho tôi từ bỏ. Anh làm chuyện gì, tự anh phải hiểu rõ, bớt ở đây phô trương thanh thế đi. Hôm nay, anh phải phối hợp làm kiểm tra!"

"Vậy thì đi thôi, chúng ta tới bệnh viện ngay bây giờ." Lâm Dật nói thẳng.

Cố Diệc Nhiên khẽ thì thầm một câu: “Anh không đi cũng không được."

Tiếu Băng đứng ở bên cạnh lại nhếch môi cười.

Cô không biết loại nữ sinh tính cách thế này sẽ mặc kiểu đồ lót gì, nghĩ thôi đã thấy mong chờ rồi.

Mười mấy phút sau, Lâm Dật và Tiếu Băng được dẫn tới trong bệnh viện gần đồn cảnh sát.

Bởi vì có phòng riêng chịu trách nhiệm về chuyện này, hơn nữa còn là buổi tối, công việc lấy máu nhanh chóng được hoàn toàn.

Bọn họ chỉ còn chờ đợi kết quả, bên phía bệnh viện sẽ xử lý gấp.

"Anh Lâm, ngày mai anh còn có việc gì không?" Tiếu Băng ngồi trên băng ghế, ngáp hỏi.

"Không, anh tính ngày mai dậy sẽ quay về Trung Hải luôn."

Cố Diệc Nhiên đứng dựa vào bên tường, nhướng mày liếc nhìn Lâm Dật. Không ngờ anh ta là người ở Trung Hải.

Nghĩ đến đây, Cố Diệc Nhiên lại cong môi cười.

Anh ta uống nhiều như vậy, hơn nữa lái xe khi uống rượu còn dùng thủ đoạn phi pháp trốn tránh việc kiểm tra, còn muốn chạy sao, không thể nào!

Khoảng hơn một giờ sau, cô y tá trẻ trực đêm đi ra.

"Lãnh đạo, đã có kết quả."

Ngoại trừ Lâm Dật và Tiếu Băng, tất cả đều lập tức đứng lên, đi về phía cô y tá trẻ kia.

"Kết quả thế nào?" Cố Diệc Nhiên hỏi.

"Kiểm tra được nồng độ cồn là 14." Cô y tá trẻ nhìn kết quả nói: "Chắc hẳn là ăn phải thứ gì đặc biệt mới có phản ứng cồn, không thể tính là lái xe trong lúc đã uống rượu."

"14..."

Nghe đến con số này, đầu Cố Diệc Nhiên ong ong.

"Không thể nào. Sao có thể là 14 chứ?"

"Chuyện này rất bình thường, sau một thời gian dài, nồng độ cồn tất nhiên sẽ giảm xuống." Cô y tá trẻ nói:

"Hơn nữa, bất kể là 16 hay 14, đều không đạt tới mức say rượu lái xe, dựa theo quy định, không thể truy cứu trách nhiệm của anh ta."

Triệu Hỉ Cương cầm báo cáo, nhìn kết quả phía trên, sau đó nói với Cố Diệc Nhiên nói:

"Bây giờ đã có kết quả, cũng không có vấn đề gì."

"Chuyện này..."

Cố Diệc Nhiên ngây người, trên vầng trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cô ta hoàn toàn không hiểu được, Lâm Dật uống nhiều rượu như vậy, sao kiểm tra nồng độ cồn chỉ có vậy?

Cho dù cơ thể anh ta khác hẳn với người bình thường, cũng không thể như vậy được!

"Có phải bây giờ đã có thể chứng minh sự trong sạch của tôi không?" Lâm Dật ngồi trên ghế, cười ha hả nói.

"Không thành vấn đề."

Triệu Hỉ Cương cũng biết mình đuối lý trong chuyện này, khách sáo nói với Lâm Dật nói:

"Cám ơn cậu đã phối hợp."

"Đây là chuyện nên làm."

Ấn tượng của Lâm Dật về Triệu Hỉ Cương cũng không tệ lắm, tối thiểu là một người làm việc theo lẽ công bằng.

"Đi thôi, tôi đưa các cậu trở lại xe. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, các cậu mau trở về nghỉ ngơi sớm đi."

"Chúng tôi tạm thời còn chưa buồn ngủ, cũng không cần đi vội."

"Vậy ý của cô là..."

"Cháu gái ông đã nói, nếu thua cô ta sẽ cởi hết đồ lót tặng cho anh Lâm của tôi. Dù thế nào cũng phải chờ cô ta thực hiện lời hứa xong, chúng tôi có thể đi được." Tiếu Băng nói.

"Chuyện này..."

Cố Diệc Nhiên ngây người. Sở dĩ cô ta đáp ứng, cũng không phải vì hào phóng.

Mà cô ta nhận định Lâm Dật say rượu lái xe, cho nên mới dám nói chắc chắn như vậy.

Cô ta chưa từng nghĩ tới, ngay cả lấy máu cũng không kiểm tra ra được.

"Diệc Nhiên..."

Cung Hiểu Vân bước tới, cô ta cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

"Cởi thì cởi, Cố Diệc Nhiên tôi không phải là người không thua nổi!"

Cố Diệc Nhiên nói xong, đi vào phòng vệ sinh, Cung Hiểu Vân cũng đi vào theo.

Mấy phút sau, bọn họ mới ra ngoài, trên tay còn có thêm một túi nilon màu đen.

Về phần bên trong đựng gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.

"Tôi chấp nhận thua cuộc! Đồ đưa cho anh!"

"Biểu hiện không tệ, tối thiểu là chịu chơi."

Lâm Dật nói xong, vỗ nhẹ vào vai Cố Diệc Nhiên, ghé sát tai cô ta nói nhỏ:

"Tôi quả thật đã uống bốn chai Át Bích, nhưng cô lại không kiểm tra ra được. Cô muốn bắt tôi à? Phải cân nhắc lại bản lĩnh của mình trước đã."

Cố Diệc Nhiên trợn trừng mắt: “Không ngờ anh lại...!"

"Đừng tôi với cô nữa, có phải cô rất tức giận không? Nhưng không có cách nào, cô không có chứng cứ thì không bắt được tôi."

Lâm Dật nói xong lại phất tay, dẫn theo Tiếu Băng rời đi, cũng tiện tay ném túi nilon màu đen vào thùng rác.

"Sao anh lại vứt đi?" Tiếu Băng hỏi.

"Với kiểu áo lót như bà già thế này, tôi cần nó làm gì? Dùng để đốt cho bà nội tôi à?"

"Cũng đúng, có vài kiểu dáng có phần giống những năm 80."

"Đâu chỉ là những năm 80, mẹ nó chắc hẳn khanh khách thời Mãn Thanh cũng không mặc loại bảo thủ như vậy. Tôi nghi ngờ cô ta có tư tưởng phản Thanh phục Minh, nói không chừng là dư đảng của Thiên Địa hội cũng không chừng."

Triệu Hỉ Cương che mặt. Những người khác đều quay đầu, giả vờ không nghe được gì cả.

Cố Diệc Nhiên:...

Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người vẫy xe quay lại nơi vừa xảy ra chuyện, sau đó trở lại khách sạn.

Lúc này đã quá nửa đêm, hai người cũng không chú ý nhiều, thuê một gian phòng, còn ngủ thẳng tới hơn mười một giờ sáng hôm sau.

Khi Lâm Dật tỉnh dậy, Tiếu Băng đã đi rửa mặt.

Nhân lúc xung quanh chẳng có ai, Lâm Dật thầm nói trong lòng:

"Hệ thống, mở ra nghề nghiệp mới."

(Nghề nghiệp mới mở ra: Cảnh sát.)

(Mức độ hoàn thành nghề nghiệp: 0%.)

(Mời kí chủ nhận lấy túi quà lớn nghề nghiệp, 10 triệu nhân dân tệ, điều tra hình sự (cấp đại sư).)

"Nhận!"

(10 triệu nhân dân tệ đã được chuyển vào tài khoản của kí chủ.)

Rất nhanh, điện thoại di động trên tủ đầu giường đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là 10 triệu nhân dân tệ đã được chuyển vào tài khoản.

Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dật cảm giác hình như có thứ gì đó tràn vào trong đầu mình.

Trong giây lát, các kiến thức liên quan tới phương diện trinh sát hình sự đã tràn vào trong đầu mình.

Vẻ mặt Lâm Dật thay đổi, có thể nói là rất khó coi.

Bởi vì có rất nhiều ký ức về bản chất con người đẫm máu lại lạnh lùng, ánh sáng và hiểm ác được thể hiện trong đó.

Khiến cho Lâm Dật không có cách nào ung dung bình tĩnh như trước.

Lâm Dật cảm thấy ký ức mà hệ thống thể hiện cho mình không phải là kiến thức trinh sát hình sự, mà là phương diện tàn khốc của thế giới.

Mấy phút sau, tất cả ký ức đã được tiếp nhận xong, Lâm Dật mất một thời gian rất lâu, tâm trạng mới trở lại bình thường.

Nhưng Lâm Dật phát hiện ra, còn có một điểm rất quan trọng mà hệ thống chưa nói.

Mình đi đâu làm việc đây?

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment