Chương 1683: Tức Đến Nổ Tung Tại Chỗ.
Chương 1683: Tức Đến Nổ Tung Tại Chỗ.
Sự xuất hiện của Lâm Dật khiến cho tiếng nghị luận bên trong phòng họp nổi lên bốn phía.
Ánh mắt của mấy nữ sinh đều rơi xuống trên người anh, mắt nổi đom đóm, mặt mũi tràn đầy vẻ hoa si.
"Tiểu tử này từ đâu ra! Nhìn là biết không phải vật gì tốt!"
Nhìn thấy Lâm Dật, Chu Hưng Hải cảm nhận được uy hiếp thật sâu.
Không nói đến trình độ chuyên nghiệp, chỉ với giá trị nhan sắc này thôi đã tuyệt đối không kém mình, nói không chừng sẽ là đối thủ cạnh tranh của mình.
"Tự tìm chỗ ngồi đi."
Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói.
Tên của người đàn ông là Lý Tường Huy, là một vị huấn luyện viên khác của lần huấn luyện này, Cố Diệc Nhiên là trợ thủ của anh, dù sao còn có nữ sinh, chỉ có một mình nam huấn luyện viên cũng không thích hợp lắm.
Lâm Dật gật gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi ở hàng sau.
Bởi vì sự xuất hiện của Lâm Dật, trong phòng họp xuất hiện thanh âm xì xào bàn tán.
Không ít nữ sinh quay đầu nhìn về phía anh, thật giống như đang nhìn cái gì trân quý vậy.
Nhìn bóng lưng của Lâm Dật, Lý Tường Huy xem xét lại một phen, nếu như chiêu mộ vào cũng đủ làm mặt đại diện cho phân cục.
Nhưng hy vọng trình độ không nên quá kém, nếu không thì sẽ không thể ở lại.
Chu Hưng Hải cũng quay đầu liếc Lâm Dật một chút, hơi híp mắt lại, đã xem anh trở thành quân địch giả tưởng.
Lâm Dật không có quá quan tâm đến những người khác, vẫn luôn cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan.
Tuy người tới huấn luyện là mình, nhưng Kỷ Khuynh Nhan hình như còn hưng phấn hơn cả mình nữa.
Nhưng mà Kỷ Khuynh Nhan để ý đến ảnh chụp nhiều hơn.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Dật.
【 Thông qua huấn luyện bảy ngày, khen thưởng 100 ngàn điểm thông thạo. 】
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Lâm Dật cảm thấy nhiệm vụ không tính là khó.
Lấy trình độ của mình, loại huấn luyện cấp bậc này cũng không tính cái gì, có thể thông qua một cách nhẹ nhàng.
"An tĩnh một chút, thời gian đã đến, tôi điểm danh, người được gọi đến tên thì giơ tay lên, ra hiệu với tôi một cái." Lý Tường Huy nó.
Người trong phòng họp ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Nhưng mà, lúc Lâm Dật ngẩng đầu lên thì bất ngờ nhìn thấy người đàn bà hổ báo mà mình gặp tại Dư Hàng, đang đứng bên cạnh Lý Tường Huy.
Nhìn Cố Diệc Nhiên, Lâm Dật cảm thấy nhiệm vụ của hệ thống trong nháy mắt tăng lên mấy cấp bậc.
Có người đàn bà hổ báo kia ở đây, có thể thuận lợi hoàn thành bảy ngày huấn luyện hay không đúng thật là khó mà nói được.
Con mẹ nó!
Trong lòng Lâm Dật mắng một câu, ông trời, con mẹ nó ông là hệ thống phái tới để đùa bỡn tôi đúng không?
Rất nhanh, phân đoạn điểm danh lập tức bắt đầu.
"Tôn Nham."
"Có!"
"Chu Hưng Hải."
"Có!"
"Vương Hân."
"Có!"
"Lâm Dật."
"Có."
Nghe được thấy tiếng nói chuyện của Lâm Dật, nữ sinh trong phòng họp đều ào ào quay đầu.
Lúc nhìn thấy Lâm Dật, rất nhiều nữ sinh đều vô cùng tò mò về anh, đợi đến khi điểm danh bắt đầu mới có thể biết tên của anh.
Trong phòng họp, lại bắt đầu có những tiếng xôn xao nhỏ.
Theo bản năng, Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên nhìn về phía Lâm Dật.
Cố Diệc Nhiên vốn dĩ cũng không coi ra gì, nhưng chính cái nhìn này khiến cho cô không dời nổi ánh mắt.
Cô nằm mơ đều không nghĩ tới, vậy mà lại nhìn thấy người đàn ông đáng giận kia ở chỗ này!
Đây là cơ hội báo thù mà ông trời cho mình sao?
Phát hiện Cố Diệc Nhiên đang nhìn mình, Lâm Dật cười cười, sau đó làm ra một động tác uống rượu.
Nhìn thấy động tác này, Cố Diệc Nhiên lập tức nổ tung tại chỗ, hận không thể đi lên cho anh một chân.
"Cô sao thế?" Lý Tường Huy nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì." Cố Diệc Nhiên ra vẻ trấn định trả lời.
Cô mạnh mẽ đè ép lửa giận trong lòng xuống, ngoảnh đầu nhìn sang Lâm Dật, dường như muốn nói:
Anh đã rơi vào trong tay tôi, xem tôi thu thập anh như thế nào!
Lâm Dật cũng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Cố Diệc Nhiên.
Anh cũng biết trong lòng cô nghĩ cái gì, chỉ bằng trình độ của cô, ngoại trừ lấy việc công báo thù riêng thì cũng không có năng lực gì khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật cười cười, sau đó chỉ chỉ vào ngực mình, ra hiệu với cô, nói:
"Kiểu dáng cũ rích."
Cố Diệc Nhiên vốn đang ở thế thượng phong, khi nhìn thấy động tác này của Lâm Dật thì lập tức nắm chặt hai tay.
Lý Tường Huy đứng ở bên cạnh thậm chí còn nghe được tiếng nghiến răng của cô.
"Làm sao vậy, cô quen biết với người đàn ông kia sao?"
Lý Tường Huy là một người rất cảnh giác, phát hiện lúc nói đến tên Lâm Dật, tâm tình của cô có xao động.
Hơn nữa còn có chút dấu hiệu khống chế không nổi.
"Không có việc gì cả, chỉ là có chút không thoải mái." Cố Diệc Nhiên tùy tiện tìm cái lý do che giấu.
"Nếu không thì nghỉ ngơi một lát?"
"Không cần đâu, một lát nữa sẽ tốt thôi."
Lý Tường Huy gật gật đầu, không có nói nhiều về chuyện của Cố Diệc Nhiên nữa, tiếp tục điểm danh.
Mấy phút đồng hồ sau, điểm danh kết thúc.
Phân đoạn tiếp theo là lãnh đạo nói chuyện, Lâm Dật chống đầu, nghe mà buồn bực ngán ngẩm.
Ngược lại là Kỷ Khuynh Nhan, vẫn luôn không nhàn rỗi, liên tục phát wechat cho Lâm Dật, cảm giác chuyện này như là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Khoảng hai mươi mấy phút sao, phân đoạn lãnh đạo phát biểu kết thúc, tiếp theo chính là quy định cảnh sát và điều lệ huấn luyện.
Sau đó là nhận đồ dùng cá nhân của mình, quần áo huấn luyện gì gì đó.
Những thứ vụn vặt này làm cho đến khoảng mười một giờ trưa mới coi như là kết thúc.
Nhưng mà trong quá trình này, Lâm Dật cũng hiểu rõ đại khái về thân phận của Cố Diệc Nhiên và Lý Tường Huy.
Lý Tường Huy là phó đội trưởng của đại đội cảnh sát hình sự, Cố Diệc Nhiên là tổ viên.
Trình độ đều online.
Sau khi nhiệm vụ huấn luyện kết thúc, chính là việc chia phòng ngủ.
Mọi người lần lượt đi ra ngoài phòng họp, nam sinh đi theo Lý Tường Huy, nữ sinh theo Cố Diệc Nhiên.
Nhìn thấy Lâm Dật đi về phía mình, Cố Diệc Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Giống như muốn phun lửa.
Lâm Dật hoàn toàn không thèm nhìn cô, nhưng mà lúc đi qua cô thì cố ý dừng một chút, hung hăng liếc một cái.
Dụng ý không cần nói cũng biết.
"Mẹ nó!"
Lý Tường Huy bên cạnh dùng ánh mắt còn lại mắt nhìn Cố Diệc Nhiên, trực giác nhạy bén nói cho anh biết, hai người kia nhất định là có chuyện.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Lý Tường Huy, mỗi người tìm tới phòng ngủ của mình.
Đến phòng ngủ, quả thực khiến cho Lâm Dật giật mình một chút, vốn cho rằng là sáu người ngủ hoặc là tám người ngủ, không nghĩ tới lại là hai người!
Hơn nữa còn có phòng tắm riêng, cái này rất lợi hại.
Nhưng mà Lâm Dật cũng biết, chuyện này có quan hệ rất nhiều đối với điều kiện kinh tế Trung Hải.
Trong thành phố không thiếu tiền, như vậy đơn vị các cấp bên dưới đương nhiên cũng sẽ không thiếu tiền.
Nếu như đổi thành thành thị tuyến hai tuyến ba thì sẽ không khả năng có điều kiện như vậy.
"Ha ha, người anh em, làm quen một chút, tôi tên là Trương Bằng."
Vóc dáng bạn cùng phòng của Lâm Dật không cao, chỉ khoảng tầm 1m7, dáng người hơi mập, mặt tròn đầu đinh, có chút ưa nhìn, mặc dù có chút béo, nhưng cũng không thể đặt vào hàng ngũ mập mạp.
"Lâm Dật." Lâm Dật cười đáp lại.
"Sau này sẽ là bạn cùng phòng kiêm đồng nghiệp, hút điếu thuốc đi."
"Tôi không hút, anh hút đi." Lâm Dật chỉ chỉ vào tấm biển trên tường, "Nơi này hình như không cho hút thuốc."
"Ngạch. . . Vậy thì chờ lát nữa rồi nói sau." Trương Bằng lộ vẻ tức giận, bỏ thuốc lá trở về,
"Anh lớn lên đẹp trai như vậy, sao còn đến làm cảnh sát. Tôi cảm thấy làm một ngôi sao cũng không tồi, nếu thực sự không được thì làm một người nổi tiếng trên mạng, dù sao cũng kiếm tiền nhanh hơn so với công việc này."
"Công việc đó không ổn định."
"Anh nói như vậy cũng đúng, dân chúng Trung Quốc chúng ta cũng cần chú ý an toàn"
"Nói đúng trọng điểm rồi đấy."
Hai người nói chuyện một hồi, cũng coi như là quen thuộc. Cha mẹ của Trương Bằng đều là công nhân bình thường, sau đó anh học trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì thi đến đây.
Lâm Dật cũng bịa một lý không sai biệt lắm, chỉ là đã tóm tắt lại phân đoạn trường cảnh sát.
"Anh không có học trường cảnh sát, tôi đoán sau này có khả năng sẽ bị phân đến công việc dân sự." Trương Bằng nói.
"Tôi không quá coi trọng mấy chuyện này, có thể tiến lên là được rồi."
"Ha ha, lời này có lý, có bát cơm là được rồi, có ai lại quan tâm ăn cái gì đâu."
"Đúng vậy."
Rất nhanh, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, đến thời gian cơm trưa, phải đi ăn cơm.
Căn tin của đơn vị không tính là lớn, trang hoàng cũng không tính là hào hoa, nhưng đồ ăn ở đây quả thực rất không tệ, không khác biệt lắm với đầu bếp của nhà hàng bình thường.
Lâm Dật xuất hiện, đưa tới không nhỏ oanh động.
Cho dù là nữ sinh thực tập hay là nữ cảnh sát bình thường, đều vô tình mà cố ý nhìn về phía anh.
"Xem ra cũng là một tên tiểu bạch kiểm, có cái gì mà hưng phấn." Chu Hưng Hải không mặn không nhạt mà nói.
------
Dịch: MBMH Translate