Chương 1682: Oan Gia Chạm Mặt.
Chương 1682: Oan Gia Chạm Mặt.
Nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ dáng người cao gầy đi vào trong, Lâm Dật cảm thấy người này rất giống người đàn bà hổ báo tại Dư Hàng trước đó.
Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
"Thất thần làm gì vậy? Đi thôi." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Đi thôi."
Lâm Dật xách hành lý, đi về tòa nhà phân cục, sau đó dừng lại trước cửa ra vào.
"Lâm tiên sinh, cố gắng huấn luyện thật tốt, làm một cảnh sát nhân dân vinh quang."
"Được rồi."
"Sau khi anh mặc đồng phục, nhớ chụp rồi gửi cho em một tấm, nhất định phải đẹp trai một chút."
"Nói một hồi lâu thì ra là muốn anh mặc đồng phục chụp ảnh."
"Cũng đừng nói như vậy, tôn chỉ của các anh là vì nhân dân phục vụ, em nói có đúng hay không?"
"Đúng."
"Vậy em có tính là nhân dân hay không?"
"Được đó nha, Kỷ Khuynh Nhan, đã học được cách hố anh rồi."
"Hắc hắc, em đây là nói chuyện logic lưu loát, sao có thể xem là hố người được." Kỷ Khuynh Nhan cười:
"Được rồi, nhanh đi báo danh đi, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại."
"Ừm."
Bởi vì không phải là đi xa nhà, muốn gặp lúc nào cũng được, nên Kỷ Khuynh Nhan cũng không quá lưu luyến.
Sau khi hôn một cái trên mặt Lâm Dật, liền phất phất tay, tiễn anh đi vào.
Lâm Dật cầm hành lý, đi vào tòa nhà.
Lâm Dật xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Nhất là mấy nữ cảnh sát, sau khi nhìn thấy Lâm Dật, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh diễm, nhịn không được đi lên bắt chuyện:
"Anh là nhóm người tới tham gia huấn luyện đúng không?" Một nữ cảnh tóc ngắn nói.
"Đúng thế."
"Đi lên phòng họp tầng hai, các người có buổi huấn luyện sắp mở, nhiệm vụ huấn luyện buổi chiều cũng sắp bắt đầu."
"Được, cám ơn."
Dựa theo lời nói của đối phương, Lâm Dật đem hành lý lên tầng hai.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dật, nữ cảnh sát tóc ngắn bắt chuyện với anh kích động nói:
"Con bà nó, như này cũng quá lời rồi, tiểu tử đẹp trai như vậy lại huấn luyện dưới tay mình, chẳng phải là thoải mái muốn chết sao?"
"Chị gái, chị dè dặt một chút." Một đồng bạn khác nói:
"Bọn họ tới để huấn luyện, không phải là làm chuyện kia, không có chút quan hệ nào với thoải mái cả."
"Nhưng tiểu tử đẹp trai như vậy, nhìn đúng là rất bổ mắt, nói không chừng còn có thể xảy ra chút chuyện xưa."
"Cô đừng có mà hoa si nữa, cũng không phải là phim truyền hình, nào có nhiều chuyện tốt như vậy."
Đúng lúc này, Cố Diệc Nhiên mặc đồng phục cảnh sát, trên tay cầm một đống văn kiện, cúi đầu đi lên tầng hai.
Cố Diệc Nhiên vốn dĩ thuộc về loại hình lạnh lùng, sau khi mặc bộ đồng phục này càng có một loại phong tình đặc biệt.
"Diệc Nhiên, Diệc Nhiên!"
Cố Diệc Nhiên đang xem tài liệu, nghe thấy đồng nghiệp gọi mình thì ngẩng đầu theo bản năng.
"Sao thế?"
"Nói cho cô một tin tức vô cùng tốt, nhóm học viên huấn luyện này, có một tiểu tử đặc biệt đẹp trai, giá trị nhan sắc quả thực muốn nghịch thiên, vừa lúc cô cũng độc thân, có thể phát triển một chút."
"Hai người có thể bình thường một chút hay không." Cố Diệc Nhiên trợn trắng mắt, nói:
"Tôi đến đây để làm việc, không phải đi xem mắt, cũng không có nhiều tâm tư như vậy."
"Cô chính là loại người ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật, chờ sau khi cô nhìn thấy anh ấy nhất định sẽ không giữ được mình."
"Thôi đi, tôi mới không hoa si giống như cô đâu."
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng của Cố Diệc Nhiên không khỏi thầm suy đoán.
Lớn lên có thể đẹp trai cỡ nào?
Có thể đẹp trai bằng người đàn ông mà mình gặp tại Dư Hàng không?
Con bà nó, tại sao lại nhớ tới anh ta rồi!
Làm cho bà đây tức giận đến nỗi dì cả đến trễ một tuần.
Thật muốn cho anh ta một chân.
"Cô đừng ở đây suy đoán mò nữa, chờ lúc cô nhìn thấy anh ấy thì sẽ biết đẹp trai cỡ nào."
"Được rồi, được rồi, không nói chuyện phiếm với các người nữa." Cố Diệc Nhiên nói: "Tôi lên tầng trước."
Cố Diệc Nhiên cầm tài liệu văn kiện đi lên tầng, hướng về phía phòng họp tầng hai.
Lúc này, học viên trong phòng họp có tổng cộng hơn bốn mươi, tỷ lệ nam nữ rơi vào khoảng 3: 1.
Số lượng này đã không tính là ít.
Nếu như điều kiện quá kém, cuối cùng sẽ bị đào thải.
Nhưng chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối cùng đều sẽ ở lại, chỉ là không chắc mình sẽ được phân đến ngành gì.
Có khả năng được ở lại đây, cũng có khả năng được phân đến sở ở phía dưới.
Về phần sẽ ở chỗ nào, thì phải xem bản lãnh của mỗi người.
"Anh Hải, những nữ học viên kia hình như đều đang nhìn anh kìa."
Người nói chuyện tên là Đinh Siêu, dáng người không cao, da mặt ngăm đen, đang nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
So với Đinh Siêu, điều kiện của người ngồi bên cạnh anh đều cao hơn anh một mảng lớn.
Giá trị nhan sắc cũng rất được, trong những người huấn luyện này có thể xem là một ngọn cờ riêng.
Người đàn ông tên là Chu Hưng Hải, điều kiện gia đình giàu có.
Tại Trung Hải có xe có nhà, còn có chút tiền tiết kiệm, thuộc về gia đình khá giả không lo ăn lo uống.
Mà tại dạng thành thị phồn hoa như Trung Hải, có thể có điều kiện như vậy, đã là vô cùng tốt.
"Nhìn thì nhìn thôi, tôi cũng không có hứng thú đối với bọn họ." Chu Hưng Hải bắt chéo hai chân, nói với vẻ vô cùng ung dung.
"Đây đều là đồ chất lượng tốt.” Đinh Siêu nói:
"Nếu có thể tìm được bạn gái làm việc ở đây, cuộc sống tương lai sẽ rất thảnh thơi."
Chu Hưng Hải và Đinh Siêu là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng thi vào nơi này, quan hệ vô cùng tốt.
"Xem ra tính cảnh giác của anh cũng không mạnh." Chu Hưng Hải chỉ điểm giang sơn, nói:
"Tôi nói cho anh biết, vừa rồi lúc tôi đi vệ sinh, trong lúc vô tình phát hiện chuyện này. Huấn luyện viên nữ của chúng ta lớn lên rất xinh đẹp, hình như cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, tuổi tác phù hợp, quan trọng nhất là, cô ấy hình như còn độc thân, tôi phải bỏ sức lực lên cô ấy mới đúng."
"Thật hay giả vậy, ngay cả loại tin tức này mà anh cũng nghe được sao?" Đinh Siêu nói:
"Nhưng anh có thể kiềm chế một chút được, chưa gặp qua người thật thì tuyệt đối không thể kết luận."
"Tôi là người cẩn thận như vậy, sao có thể để xảy ra sai sót trong loại chuyện này được." Chu Hưng Hải rất tự tin:
"Tôi đã nhìn thấy một bên mặt và bóng lưng huấn luyện viên nữ của chúng ta, tuyệt đối là cấp bậc hoa khôi, nếu như đổi thành quần áo bình thường nhất định là một đại mỹ nữ."
"Nói như vậy thì thật đúng là một cơ hội." Đinh Siêu nói:
"Lúc mới đó, tôi cũng nhìn qua một chút, phát hiện người tới lui, không phải tuổi tác quá lớn thì cũng là vớ va vớ vẩn. Xét về vẻ bề ngoài thì đúng thật là không xứng với anh, anh đến gần quan được ban lộc, đúng thật là có khả năng thành đôi."
"Cho nên mới nói, mấy cô gái thực tập này căn bản là không lọt nổi vào mắt xanh của tôi." Chu Hưng Hải cười tủm tỉm, nói:
"Hơn nữa điều kiện của nhà tôi cũng không kém, đương nhiên phải tìm điều kiện tốt một chút."
"Chuyện này thì đúng." Đinh Siêu nói:
"Anh không chỉ có ngoại hình tốt, lúc lên đại học còn là đội trưởng đội bóng rổ, chỉ cần dùng chút sức, muốn bắt được huấn luyện viên nữ, cũng chỉ là tiểu case."
Chu Hưng Hải cười cười không nói chuyện, anh ta cũng cảm thấy không có độ khó gì cả.
"Trời ạ, người kia cũng tới để tham gia huấn luyện sao?"
"Trên tay còn xách hành lý, 80-90% là vậy rồi."
"Lớn lên đúng là rất đẹp trai, giống như minh tinh vậy, còn có đôi chân dài kia nữa, không được, tôi cảm thấy sắp choáng vì vẻ đẹp này."
------
Dịch: MBMH Translate