Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1683 - Chương 1681: Báo Danh.

Chương 1681: Báo Danh.
Chương 1681: Báo Danh.
Chương 1681: Báo Danh.




"Chủ yếu là anh cũng không dùng được mấy thứ khác, ném đi cũng lãng phí, em cũng chỉ có thể cố kiếm về mà dùng."

"Sao nói tới nói lui, lại giống như em mới là người bị oan ức vậy?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em cũng không cần đồ trang điểm nhà bọn họ, nhưng vì anh, em đã mua nguyên một bộ, còn lại cũng không thể ném, chỉ có thể cố lấy ra mà dùng. Em lúc trước cũng không phát hiện, thì ra em là một người khéo hiểu lòng người như thế."

"Lão nhân gia ngài vẫn nhanh đi tắm rửa đi, đừng ở đây cưỡng từ đoạt lý nữa."

Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, sau đó cầm lấy đồ trang điểm và quần áo mới của mình rồi đi lên tầng.

Đây là phân đoạn chuẩn bị mỗi lần cô dạo phố về, nhất định phải loay hoay một hồi.

Dùng cách nói của cô, cái này gọi là cảm giác nghi thức.

...

Bệnh viện Hoa Sơn Trung Hải.

Ban ngày, sau khi Lâm Dật rời khỏi khách sạn Giang Nam Xuân không bao lâu, Mã Tam liền được thủ hạ đưa đến bệnh viện.

Qua sự phối hợp của nhiều bộ phận, đến giữa trưa, mới ổn định lại tình huống của anh ta.

Nhìn thì rất nghiêm trọng rất khủng bố, nhưng đối với bác sĩ bệnh viện mà nói thì không khác gì là cắt tay, độ khó cũng không lớn, chỉ là tràng diện có chút máu me mà thôi.

Nhưng mỗi một bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn đều có kinh nghiệm phong phú, liếc mắt đã có thể nhìn ra là bị người chém, cho nên lúc làm phẫu thuật đều có chút kinh hồn bạt vía.

Bởi vì người bình thường căn bản không có khả năng bị thương như này, điều này nói rõ bản thân người bị thương cũng không đơn giản, cũng không phải là người sạch sẽ.

Trời tối người yên tĩnh, Lý Hoa Hưng lái xe đến bệnh viện, người phía dưới gọi điện thoại, nói Mã Tam đã tỉnh, muốn tới xem tình huống của anh ta một chút.

Đến khu nội trú thứ tư, Lý Hoa Hưng đi tới phòng bệnh riêng của Mã Tam, nhìn thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, trên tay quấn băng vải thật dày, nhìn mà giật mình.

"Lý tổng."

Nhìn thấy Lý Hoa Hưng, Mã Tam chật vật lên tiếng.

"Việc này ủy khuất cho anh rồi, tôi cũng không nghĩ tới là sẽ xảy ra chuyện như vậy." Lý Hoa Hưng thở dài, "Người đàn ông kia còn độc ác hơn so với trong tưởng tượng của tôi."

"Đây cũng là chuyện mà tôi không nghĩ tới." Mã Tam nói mà không có biểu cảm gì:

"Tôi đã liên hệ với người của Hồng Kông, thù này nhất định phải báo, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta!"

"Đây không phải là Hồng Kông, không phải là địa bàn của Lý gia chúng tôi, làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận một chút, không được xuất hiện thêm sơ suất nào."

Mặc dù không có nói rõ, nhưng Lý Hoa Hưng đã ngầm cho phép hành động của Mã Tam.

Tuổi tác của cha đã cao, đến lúc chia gia sản, nếu như mình có năng lực lấy được một mảnh đất tại đại lục, như vậy thì mình chính là người thừa kế hợp pháp thứ nhất.

Cho nên nhất định không thể từ bỏ ý đồ lần này!

"Lý tổng yên tâm, lần này tôi sẽ tự mình điều người tới, tuyệt đối sẽ không xuất sai lầm."

Lý Hoa Hưng gật gật đầu, ngồi ở cái ghế bên cạnh.

"Vết thương của anh sao rồi, bác sĩ nói như thế nào?"

Sắc mặt của Mã Tam trở nên âm trầm, vẻ mặt khó coi muốn chết, dường như không muốn nhớ tới cho lắm.

"Hai chúng tôi đánh nhau, thân thủ của anh ta vô cùng tốt, không chỉ có bị anh ta chặt một tay, còn bị đánh gãy một chân, chờ khi vết thương ổn định, còn phải bỏ tấm thép, và ở lại đây một đoạn thời gian."

"Không cần phải ở lại chỗ này, tôi đưa anh về Hồng Kông."

Anh ta là thủ hạ tâm phúc đi theo mình nhiều năm, Lý Hoa Hưng biết rõ tầm quan trọng của Mã Tam đối với mình, không để anh ta lại đại lục.

"Lý tổng không cần lo lắng, lúc này về Hồng Kông sẽ rất phiền phức, cứ trị liệu ở chỗ này trước đi". Mã Tam nói:

"Hơn nữa chúng ta còn có nghiệp vụ bên này, còn có chuyện báo thù, cũng có thể quan sát một chút, cứ tạm thời lưu lại đây đi."

Lý Hoa Hưng gật gật đầu, "Vậy thì cứ làm theo lời anh nói, bên Trung Hải còn có một buổi đấu giá khác, tôi muốn trở về chuẩn bị một chút, có gì cần thì cứ nói với tôi."

"Đã biết, Lý tổng không cần lo lắng về chuyện của tôi, cũng không cần gác lại bố cục bên này, tôi sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện này."

"Tốt, tạm thời trước không cần nghĩ những thứ khác, dưỡng thương trước, những chuyện khác để sau hãy nói."

"Cám ơn Lý tổng."

...

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan ngâm nga bài hát rời giường nấu cơm, tâm trạng vô cùng tốt.

Lúc Lâm Dật ăn cơm, Kỷ Khuynh Nhan lên tầng thay quần áo, lúc đi xuống, quả thực khiến cho Lâm Dật kinh diễm một phen.

Quần bò màu xanh lam, phối hợp với áo thun màu trắng và áo jacket màu đen, tóc buộc thành đuôi ngựa.

Trên chân của cô còn đi giày Martin màu đen, rõ ràng là phối hợp với bộ quần áo trên người.

Người bình thường rất khó khống chế loại kiểu dáng của giày Martin, nó có yêu cầu cực cao đối với chân.

Nhất định phải vừa dài vừa thẳng, hơn nữa còn không thể quá gầy, quan trọng nhất chính là mông cũng phải vểnh lên, nếu không mỹ cảm tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều.

May mà dáng người của Kỷ Khuynh Nhan đều phù hợp những yêu cầu này, dạng phối hợp này cũng có thể khống chế một cách hoàn mỹ, mang đến cho người ta một loại cảm giác tươi mát ngang ngược.

"Hôm nay sao lại đổi phong cách rồi? Bình thường em rất ít khi mặc quần áo kiểu này."

"Anh đã đi làm cảnh sát, em cũng phải phối hợp với anh một chút." Kỷ Khuynh Nhan đi dạo một vòng, "Thế nào, cảm giác cũng không tệ lắm phải không."

"Xác thực rất được, rất good." Lâm Dật nói:

"Nhưng em mặc như vậy cũng vô dụng thôi, anh không có khả năng mặc đồng phục đi ra ngoài với em được."

"Chỉ là cảm giác nghi thức thôi." Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nói:

"Hôm nay em đưa anh đi làm, vừa lúc xem nơi đó là nơi nào, điều tra một chút."

"Kỷ tổng tự mình đưa anh đi làm, còn không phải khiến cho những đồng nghiệp mới hâm mộ đến chết sao?"

"Hâm mộ cũng vô dụng, hắc hắc."

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan còn hôn một cái trên mặt Lâm Dật, tâm trạng khỏi phải nói là có bao nhiêu vui vẻ.

Bởi vì là huấn luyện khép kín, sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan đưa hành lý của Lâm Dật ra, bên trong đều là chút quần áo tắm giặt và đồ rửa mặt.

Mặc dù là Kỷ Khuynh Nhan đưa Lâm Dật qua, nhưng sau khi ra cửa, người lái xe vẫn là Lâm Dật.

Kỷ Khuynh Nhan ngồi ở ghế phụ, chụp mấy tấm hình tự sướng, ghi lại tạo hình mới của mình.

Địa điểm huấn luyện là phân cục Tân Sơn, Lâm Dật còn có chút ấn tượng với nơi này.

So với khu vực thành thị thì nơi này có thể được xem là vùng ngoại thành, cho dù còn có một bộ phận nhà trệt, nhưng so với nông thôn là hai khái niệm, chỉ là không phát triển như vậy.

Mà trước đó, lúc nói chuyện phiếm với Lương Nhược Hư, Lâm Dật biết được, nơi này cũng là trọng điểm quy hoạch, nên đã nói cho Kỷ Khuynh Nhan bố cục chỗ này từ sớm.

"Cảm thấy hoàn cảnh hơi kém một chút, nhưng cũng không tệ lắm, không có kém như trong tưởng tượng."

"Cho dù nói thế nào, đây cũng vùng phụ cận Trung Hải, đương nhiên sẽ không quá kém, chỉ là không phát triển như vậy mà thôi."

Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu, "Đi thôi, em đưa anh đi."

Hai người xuống xe, Lâm Dật lấy hành lý xuống.

Anh đưa mắt về phía cửa, phát hiện có không ít người cũng giống như mình, cũng mang theo hành lý đến đây.

Nhưng tại lúc này, Lâm Dật chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.

"Mẹ nó, sẽ không phải là cô ta đi!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment