Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1687 - Chương 1685: Cây Kim So Với Cọng Râu.

Chương 1685: Cây Kim So Với Cọng Râu.
Chương 1685: Cây Kim So Với Cọng Râu.
Chương 1685: Cây Kim So Với Cọng Râu.




"Thiểm cẩu, thế mà ngay cả loại danh tiếng này đều muốn đoạt." Trương Bằng phun tào.

"Tới đi, cậu làm đại diện làm mẫu cho mọi người, đừng như xe bị tuột xích." Lý Tường Huy nói.

"Vâng!" Chu Hưng Hải lớn tiếng trả lời.

Loại huấn luyện này, bọn họ đều đã làm qua tại trường cảnh sát.

Nhưng xét về biên độ động tác này và trình độ tiêu chuẩn nhất định là không bằng Lý Tường Huy, nhưng mà trong lòng anh cũng không sợ hãi, dù sao lúc trước đã luyện qua.

Vì để bảo đảm cường độ huấn luyện, vẫn là Cố Diệc Nhiên cầm cây gậy nhựa, nếu đổi lại là học viên bình thường thì hiệu quả nhất định sẽ kém đi rất nhiều.

Sau khi bắt đầu, Cố Diệc Nhiên ra hiệu một tiếng, liền đánh về phía chân của Chu Hưng Hải.

Tốc độ phản ứng của người kia rất nhanh, tại thời điểm cây sẽ rơi xuống trên đùi thì nhảy lên thật cao, sau đó nhào tới trên đệm.

Lý Tường Huy hài lòng gật đầu, tuy không phải rất tiêu chuẩn, nhưng đã rất tốt rồi.

"Tới đi, người kế tiếp, đều chủ động một chút, đừng chờ tôi phải điểm danh."

"Tôi đến!" Đinh Siêu nói.

Mỗi người đều biết, đây là cơ hội thể hiện của mình.

Càng chủ động thì ấn tượng của huấn luyện đối với mình sẽ càng sâu.

Lại thêm trước đó, đều đã luyện qua động tác như vậy, cho nên không ít người đều xung phong lên trước.

"Không có việc gì, không vội, lần lượt từng người tới."

Trong nửa giờ tiếp theo, tổng cộng có ba mươi mấy người hoàn thành huấn luyện như thế.

Hơn nữa độ hoàn thành lại vô cùng tốt, chỉ có hai người phản ứng chậm một chút bị đạp vào chân, dẫn tới cười vang.

"Tiếp theo là ai lên."

Lần này không có người chủ động đi lên.

Bởi vì bọn họ đều là người tiến vào thông qua kiểm tra bên ngoài, nói cách khác, cũng không phải là tốt nghiệp trường cảnh sát, chưa từng được huấn luyện qua phương diện này. Cho dù họ có nhìn rất nhiều lần thì vấn còn cảm thấy rất lạ lẫm đối với huấn luyện, trong lòng còn có chút sợ hãi.

Trong tám người, có sáu nữ sinh, Lâm Dật là một trong hai nam sinh trong đó.

Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên liếc nhau một cái, cũng hiểu rõ đại khái đối với tám người còn lại này. Hai người đoán được bọn họ hẳn không phải là người tốt nghiệp trường cảnh sát, nếu không thì động tác đơn giản này cũng không đáng kể chút nào.

"Đừng lề mề nữa, tiếp theo là người nào lên, chẳng lẽ để nhiều người như vậy chờ các người sao?" Cố Diệc Nhiên nói:

"Nếu như không chủ động thì tôi sẽ gọi tên."

Nói xong, ánh mắt của Cố Diệc Nhiên dừng lại ở trên người Lâm Dật.

"Anh, ra khỏi hàng."

"Tôi sao?" Lâm Dật nói:

"Nhiều người như vậy, sao hết lần này tới lần khác lại chọn trúng tôi vậy?"

"Chẳng lẽ anh còn muốn so đo với con gái sao? Lúc này anh không phải nên chủ động đứng ra sao!"

Chu Hưng Hải nhếch miệng cười.

"Xem xét cũng chỉ là một cái bao cỏ, đều đã gọi đến tên rồi mà còn không dám tới, mặt hàng như này sớm muộn gì cũng bị đào thải."

Lâm Dật nhìn về phía sau một chút, "Tôi không so đo với con gái, nhưng không phải còn có một nam à. Cô hết lần này tới lần khác gọi tôi ra, có phải là đang kỳ thị giới tính hay không? Cô cảm thấy người anh em bên cạnh này không giống đàn ông sao?"

Một câu của Lâm Dật khiến cho Cố Diệc Nhiên lâm vào thế bị động.

Lý Tường Huy nhìn Lâm Dật một chút, cảm thấy tiểu tử này đúng thật là thú vị.

Không nói về trình độ nghiệp vụ, lá gan đúng là không nhỏ.

"Tôi kỳ thị giới tính lúc nào!"

"Cô vừa mới tự mình nói đó thôi." Lâm Dật nói:

"Nếu như cô không kỳ thị giới tính thì để cho anh ta tới đi."

Cơn tức của Cố Diệc Nhiên từ gót chân xông tới đỉnh đầu. Điều bất đắc dĩ nhất chính là cô còn không thể nổi giận, nếu không có nghĩa là cô đang đối đãi khác nhau.

Ngực Cố Diệc Nhiên tê rần, cảm thấy bị tức đến bị bệnh tuyến vú.

"Được, dù sao mỗi người đều phải tiến hành, tôi sẽ để anh ấy lên trước, anh chắc chắn chạy không thoát đâu."

"Tôi cũng không nói là muốn chạy, chỉ là không muốn làm trước." Lâm Dật cố ý nói.

"Được, tôi xem anh có thể tránh tới khi nào!"

Rơi vào đường cùng, một nam sinh khác đứng dậy, cũng có chút hoảng.

"Cố huấn luyện viên, ra tay nhẹ một chút, tôi thực sự chưa từng luyện qua môn học này, nhưng mà sau này tôi sẽ cố gắng luyện thêm."

"Không có việc gì, đừng khẩn trương, tới chuẩn bị đi."

Dưới sự cổ vũ của Cố Diệc Nhiên, nam sinh cuối cùng đứng ở trên đệm, chuẩn bị huấn luyện.

Không có gì bất ngờ xảy ra, cây gậy của Cố Diệc Nhiên đánh tới trên đùi của anh. Cho dù huấn luyện thất bại, nhưng cũng không phải rất tồi tệ, ít nhất có chút bộ dáng, chỉ là phản ứng hơi chậm, sau này huấn luyện thêm thì sẽ không thành vấn đề.

"Lâm Dật, đến lượt anh, lúc này anh không có phản đối gì nữa đúng không."

"Sao có thể nói như vậy, cô sao lại kỳ thị giới tính thế này."

"Anh là người đàn ông cuối cùng, tôi sao lại kỳ thị giới tính rồi!"

Lần này Cố Diệc Nhiên thật sự tức giận, giọng không khỏi cao hơn.

"Nữ cũng là người, cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, cô dựa đâu mà bảo tôi tới trước? Có phải là đang xem thường các cô ấy hay không? Đây không phải kỳ thị giới tính là cái gì? Cô chính là đang xem thường phụ nữ." Lâm Dật chép miệng, "Đồng chí, loại tư tưởng trọng nam khinh nữ này của cô rất nguy hiểm đó."

Người xung quanh đều cảm thấy ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ nói ra lời như vậy.

Bởi vì nữ sinh tại chỗ đều không cảm thấy lời nói của Cố Diệc Nhiên có ý nghĩa khác, ở phương diện này, nam sinh đúng là có ưu thế.

Nhưng anh ấy hiện tại, lại đội cho Cố huấn luyện viên cái mũ, đây chính là một chuyện khác.

"Não của tiểu tử này có phải là có bệnh hay không? Nếu như thật sự sợ hãi thì đừng tới huấn luyện nữa, thế mà lại ở đây mắng Cố huấn luyện viên, thật không biết anh ta nghĩ như thế nào nữa." Chu Hưng Hải nói.

"Tôi đoán là anh ta không nghĩ tới, cường độ huấn luyện sẽ lớn như vậy, cho nên sợ hãi."

"Sợ hãi thì cút về nhà, còn ở lại chỗ này làm gì, còn chưa đủ làm mất mặt hay sao." Chu Hưng Hải nói:

"Hơn nữa tôi nghe nói, ở nơi khác cũng đã tiến hành nhập cảnh huấn luyện, phía sau còn có luận võ, triển lãm thành quả huấn luyện, lấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè này của anh ta đúng là khiến cho chúng ta mất mặt."

"Lấy đức hạnh này của anh ta, cuối cùng nhất định sẽ bị đào thải, hôm nay cứ coi như là xem kịch đi." Đinh Siêu cười trên nỗi đau của người khác.

"Tiếp theo cứ coi huấn luyện viên làm sao để trừng trị anh ta, tôi còn có chút chờ mong đây."

Lý Tường Huy đứng bên cạnh nói với Cố Diệc Nhiên.

"Nếu như cậu ấy không muốn lên thì cứ hết nữ học viên còn lại tới đi, từng người một, cuối cùng cũng sẽ đến lượt thôi."

"Đã biết."

Cố Diệc Nhiên không tình nguyện lên tiếng, sau đó dựa theo thứ tự đội ngũ, gọi sáu nữ sinh còn lại lên.

Vốn cho là tràng diện sẽ vô cùng thê thảm, nhưng kết quả lại tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mỗi người.

Thậm chí có hai nữ sinh thành công nhảy qua, chỉ là tư thế có chút không đúng tiêu chuẩn, lúc rơi xuống đất hông ổn định, biểu hiện như vậy đã coi như là không tệ.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đã hoàn thành vòng huấn luyện thứ nhất, chỉ còn lại một mình Lâm Dật, nên ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người anh.

"Hiện tại chỉ còn lại một mình anh, hẳn không có gì phải viện cớ nữa đi." Cố Diệc Nhiên lạnh lùng nói.

"Tôi cũng không phải là do sợ mới không lên, chỉ là đang tự hỏi ý nghĩa của động tác này."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment