Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1688 - Chương 1686: Dì Cả Tôi Đã Chết Bao Nhiêu Năm Rồi.

Chương 1686: Dì Cả Tôi Đã Chết Bao Nhiêu Năm Rồi.
Chương 1686: Dì Cả Tôi Đã Chết Bao Nhiêu Năm Rồi.
Chương 1686: Dì Cả Tôi Đã Chết Bao Nhiêu Năm Rồi.




Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên đều cảm thấy ngoài ý muốn, bao gồm những người khác cũng giống như vậy.

Đây là môn học huấn luyện cơ bản nhất, giống như 1+1=2, căn bản không có lý do.

Không nghĩ tới anh ta vì để trốn tránh huấn luyện, thế mà hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy!

"Tiểu tử này đúng là rất được, trước khi nói chuyện không động não sao?" Chu Hưng Hải nói.

"Tôi thấy không cần chờ một tuần lễ sau, hôm nay anh ta nhất định sẽ cuốn gói rời đi."

Không chỉ có Chu Hưng Hải và Đinh Siêu, ngay cả một số ít nữ sinh đều cảm thấy Lâm Dật có chút quá mức.

Đây là huấn luyện cơ sơ nhất, nhất định phải luyện, không phải vậy thì làm sao có tư cách làm cảnh sát.

Tuy phụ nữ đều là động vật nhìn mặt, nhưng càng không thích những ngạnh nam sinh thủ đoạn.

Hành động của Lâm Dật thành công khiến cho các cô cảm thấy phản cảm.

"Đây là môn học huấn luyện cơ bản nhất, rèn luyện năng lực phản ứng của các người, lúc có bị người nắm vũ khí bắt giữ có thể có phản ứng trước."

Cố Diệc Nhiên cũng nghĩ thông suốt, không tức giận chút nào.

Dù sao anh ta hôm nay cũng chạy không thoát, chậm rãi chơi cùng anh ta là được.

"Nhưng tôi cảm thấy, không cần thiết phải dùng phương thức như vậy." Lâm Dật nói:

"Những phương thức khác dường như cũng có thể giải quyết vấn đề."

Lý Tường Huy có chút hăng hái nhìn Lâm Dật, không biết anh định làm cái gì?

Có điều anh cũng đã nghĩ kỹ, nếu như Lâm Dật có thể đối mặt với huấn luyện đang đợi anh thì không thành vấn đề.

Nhưng nếu có ý định lùi bước thì không thể giữ lại.

"Vậy tôi muốn biết, anh sẽ dùng phương thức gì để ứng đối."

Cố Diệc Nhiên cười nói, dường như đã ăn chắc Lâm Dật.

"Cô thử một chút thì biết."

"Vậy thì chuẩn bị đi, cũng cho tôi học thêm chút kiến thức." Cố Diệc Nhiên nói:

"Tôi làm công việc này đã nhiều năm, cũng dạy qua mấy nhóm người. Đây là lần đầu nhìn thấy có người dám nghi vấn môn học huấn luyện của chúng tôi."

"Vậy thì thử một chút đi."

Lâm Dật chậm rãi đứng ở Cố Diệc Nhiên trước mặt, chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện.

"Anh Lâm cố lên, đừng khẩn trương, cho dù đánh trúng đùi cũng không đau, thử mấy lần thì sẽ không sợ." Trương Bằng nói.

"Cám ơn."

"Chuẩn bị xong chưa." Cố Diệc Nhiên nói.

"Tốt, có thể bắt đầu bắt đầu bất cứ lúc nào!"

Giống như vừa rồi, Cố Diệc Nhiên ra hiệu một tiếng, sau đó vung cây gậy nhựa đánh về phía Lâm Dật.

Tất cả mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác, chờ Lâm Dật bị chê cười.

Nhưng Lâm Dật cũng không có nhảy, nhìn cây gậy nhựa sắp đánh tới, sau đó, giơ chân phải của mình lên. . .

Hung hăng đạp xuống!

Ầm!

Lâm Dật đem cây gậy trên tay Cố Diệc Nhiên, dẫm lên trên đệm!

Cho dù cô dùng sức thế nào, đều không có dấu hiệu buông lỏng!

Chuyện này sao có thể!

Người vây xem, bao gồm cả Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên đều nhìn mà sửng sốt.

Thế mà lại một chân giẫm lên gậy!

Hơn nữa lấy trình độ của Cố huấn luyện viên, lại còn không rút ra được!

"Cố huấn luyện viên, cô cảm thấy, biện pháp ứng đối này của tôi được hay không?" Lâm Dật nói:

"Như này tôi còn có thể trống được hai tay và một chân, có thể làm thêm những chuyện khác."

"Buông ra cho tôi!"

"Cô nhìn lại cô xem, có gì thì cứ từ từ nói, sao lại rống to như vậy đối với tôi. Cho dù tôi là đàn ông thì cô cũng không thể như vậy được, có phải là đang kỳ thị giới tính hay không."

Thần mẹ nó kỳ thị giới tính!

"Tốt, Lâm Dật, xuống đây đi."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Lý Tường Huy rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.

Tốc độ phản ứng của tiểu tử này đúng là quá nhanh, hơn nữa sức lực cũng không nhỏ, giẫm cây gậy nhựa trên nệm mềm, mà không rút ra được, thật sự có tài.

"Lợi hại, cảm thấy như ngôi sao trong phim hành động vậy."

"Tôi cảm thấy phương thức ứng phó này tốt hơn nhiều so với nhảy lên ngã xuống đất, luyện động tác này một chút hình như cũng rất tốt."

"Được rồi, đừng nói nữa." Lý Tường Huy nói:

"Người với người là không giống nhau, cậu ấy có thể làm được, các người chưa hẳn có thể làm được. Đây là huấn luyện cơ sở thích hợp nhất với mỗi người, không nên nghĩ những thứ khác."

"Đã biết!" Mọi người đồng thanh trả lời!

"Hiện tại, các người dựa theo đơn vị ký túc xá, hai người một tổ, bắt đầu huấn luyện."

"Vâng!"

Tiếp theo chính là chia thành hai người một tổ để huấn luyện, nhưng mà Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên sẽ ở bên cạnh giám sát, nếu có động tác không đúng tiêu chuẩn thì sẽ tiến hành uốn nắn.

"Vừa rồi cảm thấy thế nào?" Lý Tường Huy nhỏ giọng hỏi.

"Tôi chỉ là do thân thể không quá dễ chịu, mới không làm gì được, nếu không đã có thể nhẹ nhàng rút ra rồi."

Lý Tường Huy cười cười, "Nhưng mà từ một bên khác có thể nhìn ra, tốc độ phản ứng của cậu ấy rất nhanh, nếu bồi dưỡng một chút, đoán chừng sẽ là một hạt giống."

"Không phải chứ, anh còn muốn bồi dưỡng anh ta?" Cố Diệc Nhiên nói:

"Nhìn là biết một kẻ đau đầu, tôi còn muốn đá anh ta đi đây."

"Người ta cũng không có làm sai chuyện gì, làm như vậy là cô không đúng."

"Vậy cũng phải xem anh ta có vượt qua huấn luyện phía sau không đã."

Lý Tường Huy gật gật đầu, "Tôi cảm thấy mình không thể nhìn lầm người, hẳn là có thể không tệ."

"Hừ, vậy thì chờ xem, anh chắc chắn đã nhìn nhầm."

Lý Tường Huy cười cười, cảm thấy ngọn nguồn giữa hai người còn không cạn đây.

Khoảng một tiếng sau, mọi người cũng đã luyện ra hình ra dạng, hơn nữa khí thế còn dâng cao.

Điều thú vị nhất chính là, Lý Tường Huy phát hiện, sau khi xong việc lần thứ nhất, Lâm Dật và bạn hợp tác Trương Bằng cũng thực hiện động tác nhảy lên ngã xuống đất, không tập luyện theo phương thức của mình. Thật giống như vừa rồi chỉ là muốn đối nghịch với Cố Diệc Nhiên.

"Tập hợp!"

Lý Tường Huy thổi còi, tập hợp tất cả mọi người cùng một chỗ.

"Nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, sau đó bắt đầu huấn luyện môn tiếp theo!"

Mọi người hoan hô một tiếng, có nghỉ ngơi tại chỗ, có người đi mua nước, hưởng thụ thời khắc thả lỏng hiếm thấy.

"Cố huấn luyện viên, Lý huấn luyện viên, mời uống nước."

Chu Hưng Hải đưa nước mà mình mua tới.

"Không cần đâu, chúng tôi có mang theo." Lý Tường Huy nói:

"Cho học viên khác đi, sau này các người chính là người cùng một trận tuyến, phải trợ giúp lẫn nhau."

Nhìn như là lời khách sáo, nhưng Lý Tường Huy là đang chỉ điểm Chu Hưng Hải.

Không nên đặt tinh lực vào việc xum xoe, phải huấn luyện cho tốt.

"Không sao cả, tôi có mua cho mọi người." Chu Hưng Hải nói:

"Tôi là người đồng nghiệp đoàn kết, không có khả năng ăn một mình."

Hai người không có cách nào khác, chỉ có thể cười tiếp nhận đồ uống mà Chu Hưng Hải đưa tới.

"Lão Tứ, đưa đồ chia ra một phần." Chu Hưng Hải nói với Đinh Siêu nói.

"Được rồi."

Nhìn thấy có nước khoáng và coca miễn phí, người tới huấn luyện cũng vui vẻ tiếp nhận, cũng ào ào tỏ ý cảm ơn đối với Chu Hưng Hải.

"Cám ơn nước của anh."

"Khách khí cái gì, chúng ta đều cùng một nhóm, giúp chút chuyện này thì tính là gì." Chu Hưng Hải cười.

Cuối cùng, lúc phát đến Lâm Dật, Chu Hưng Hải ra vẻ kinh ngạc nói:

"U, Lâm Dật, thực sự xin lỗi, tôi tính thiếu, quên mua cho anh."

Cố Diệc Nhiên và Lý Tường Huy nhìn sang Chu Hưng Hải, không khỏi khẽ nhíu mày.

"Không sao cả, bạn cùng phòng của tôi đã đi mua."

Lúc này, Trương Bằng cầm hai chai nước khoáng trở về, rồi đưa một chai trong đó cho Lâm Dật.

"Anh Lâm, cho anh."

"Cám ơn, hôm nay đúng thật có chút nóng."

"Lâm Dật, đừng uống nước khoáng, không giải khát, uống Cola lạnh đi." Một học viên nữ đi qua.

"Đây là Red Bull tôi mới mua, uống nhiều một chút, bổ sung thêm năng lượng." Lại một nữ sinh chạy tới.

"Đây là nước đậu xanh mà tôi mang theo, giải nóng, cái này cho anh."

"Còn có tôi nữa, đây là nước đường đỏ, bên trong còn cho thêm táo ta và cẩu kỷ, anh uống đi."

Lâm Dật: ? ? ?

Nước đậu xanh thì có thể, nhưng nước đường đỏ bỏ thêm cẩu kỷ là có ý gì?!

Dì cả tôi đã chết đã bao nhiêu năm rồi.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment