Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1689 - Chương 1687: Cho Anh Chút Động Lực.

Chương 1687: Cho Anh Chút Động Lực.
Chương 1687: Cho Anh Chút Động Lực.
Chương 1687: Cho Anh Chút Động Lực.




Không đến vài phút, trước mặt Lâm Dật đã chất đầy nhiều loại đồ uống, khoảng chừng mười mấy chai.

Nhìn thấy nữ học viên ào ào đến đưa nước cho Lâm Dật, Trương Bằng cảm thấy bi thương.

Lớn lên đẹp trai thì có thể như vậy phải không?

Có thể bớt cả tiền mua nước?

Chu Hưng Hải lạnh mặt đứng ở một bên, không có quá nhiều phản ứng với Lâm Dật, ngoài miệng tự nhủ:

"Một đám người chưa từng thấy qua việc đời, thấy tiểu bạch kiểm là nhào vào, thật sự là không có nội hàm."

"Tính toán của một số người đã thất bại rồi đúng không." Trương Bằng cười trên nỗi đau của người khác:

"Mua nước cho người khác, sau đó đều đưa hết sang bên anh Lâm, cũng không biết người trong cuộc đang cảm thấy thế nào đây."

"Chỉ là mấy bình nước mà thôi, có gì ghê gớm đâu." Chu Hưng Hải cũng không có trốn tránh, biết Trương Bằng đang nói mình, liền đánh trả:

"Đây là chỗ nói chuyện dựa vào thực lực, không thể dựa vào mặt."

"Sao anh biết anh Lâm của tôi không được?" Trương Bằng hỏi ngược lại:

"Qua đợt huấn luyện nhảy lên ngã xuống đất vừa rồi, anh không nhìn thấy trình độ của anh Lâm sao? Phản ứng của anh có nhanh như anh ấy?"

"Phản ứng nhanh thì có làm được cái gì? Người khác cầm súng chỉ vào, anh còn có thể nhanh hơn đạn được sao?"

Chu Hưng Hải nói xong, để hai đầu cơ bắp của mình, "Đây là chỗ nói chuyện dựa vào bản lĩnh, không cần mấy thứ tiểu xảo đó. Đương nhiên, dạng người như anh ta, làm công việc dân sự ở phía sau thì còn được."

"Anh đây là đang kêu gào với anh Lâm của tôi? Có đúng hay không?" Trương Bằng nói.

"Tôi có kêu gào sao? Chỉ là nói thật thôi."

Trương Bằng quay đầu, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Dật:

"Anh Lâm, anh có được hay không? Có thể khoa tay vài cái với anh ta không? Nhìn thấy tên thiểm cẩu này tôi cảm thấy phiền, buồn nôn muốn chết."

"Vấn đề không lớn." Lâm Dật cười đáp lại.

"Ok!"

Câu trả lời của Lâm Dật mang đến cho Trương Bằng lòng tin cực lớn.

"Chỉ nói không luyện kỹ năng, không phục thì đi ra so tay đôi với anh Lâm của tôi một chút."

"So thì so, tôi còn có thể sợ anh? Anh thật cho rằng tôi luyện không tại trường cảnh sát sao?"

"Vậy chúng ta sẽ thực hiện động tác sit-up, xem ai làm nhiều hơn. Người thua dọn nhà vệ sinh, có dám hay không?"

"Tới thì tới, ai sợ ai."

"Các người đừng hồ nháo nữa."

Một cô gái vóc người không cao bước tới, nói:

"Chu Hưng Hải là học trưởng của tôi, tôi còn có chút ấn tượng đối với anh ta, không chỉ là chủ lực của đội bóng rổ trường học của chúng tôi, hơn nữa còn là người có thành tích nổi bật nhất trong nhóm người kia, khảo sát thể năng vô cùng ưu tú, vẫn nên đừng động vào anh ta."

Nghe nói như thế, Trương Bằng có chút mơ hồ.

Không nghĩ tới tên thiểm cẩu Chu Hưng Hải còn thật lợi hại.

"Thử một chút đi, đều đã đáp ứng anh ta, nếu như không so thì không phải sẽ là lâm trận bỏ chạy sao."

Cách đó không xa, Cố Diệc Nhiên và Lý Tường Huy liếc nhau một cái, không ai ra ngăn cản cả.

Loại trận đấu này, là một trong những môn truyền thống của bọn họ, cho nên không ai ngăn cản cả.

Dùng phương thức như vậy, xem trình độ của bọn họ, cũng là một lựa chọn tốt.

Vẻ mặt Chu Hưng Hải trở nên vui vẻ, "Nếu anh đã đáp ứng, vậy bớt nói nhiều lời, hiện tại bắt đầu luôn đi."

Lâm Dật không dông dài, hai người ngồi song song cùng một chỗ, chuẩn bị PK một đợt.

"Đến giữ chân, thuận tiện tính toán."

"Đến đây!"

Đinh Siêu ngồi xổm người xuống, giúp đỡ Chu Hưng Hải áp chân.

"Anh Lâm, tôi giúp anh." Trương Bằng xung phong nhận việc.

"Không cần anh, không cần anh, tôi đến cho!"

Một nữ sinh tóc dài, chạy tới trước Trương Bằng, giúp Lâm Dật áp chân.

Lâm Dật phát hiện, cô gái này lớn lên cũng không tệ lắm, mà lại số đo còn không nhỏ, xem như là người có dáng người và nhan sắc xuất sắc nhất trong đám người.

Cũng do nguyên nhân này, ấn tượng của Lâm Dật đối với cô là rõ nhất, hình như tên Trương Tử Hân.

Trương Bằng: ...

Cũng bởi vì lớn lên đẹp mắt, mới có loại đãi ngộ này sao!

Lâm Dật và Chu Hưng Hải đều đã nằm xuống, Trương Tử Hân và Đinh Bằng phụ trách đè chân cho hai người.

"Nếu như anh đã chuẩn bị xong, vậy thì bắt đầu đi." Lâm Dật nói.

"Không có vấn đề, hi vọng anh có thể đuổi theo."

Hai người cũng không nói thêm gì, Lâm Dật nói xong thì bắt đầu làm.

Chu Hưng Hải cũng không yếu thế, theo sát phía sau.

Tốc độ của Lâm Dật rất nhanh, cơ hồ là một giây đồng hồ một cái.

Chu Hưng Hải có chút giật mình, trong lòng oán thầm: "Đúng là bất đồng, tôi xem anh có thể kiên trì bao nhiêu cái!"

Nghĩ đến đây, Chu Hưng Hải cũng tăng nhanh tốc độ, cùng một tiết tấu với Lâm Dật.

Mà giai đoạn này, gần như cũng không cần tính toán, bởi vì tốc độ của hai người là đồng đều, số lượng đương nhiên là giống nhau.

Sau khi làm xong mấy chục cái, vẻ mặt của Lâm Dật có chút mất tự nhiên.

Vốn dĩ anh muốn nhịn một chút, nhưng lúc làm đến cái 100 thì không nhịn được.

Nhân dịp khe hở lúc mỗi lần ngồi dậy, anh nhỏ giọng nói:

"Cô có thể hay không..."

"Đừng nghiêng thân thể về phía trước..."

"Đều sắp..."

"Áp vào trên mặt tôi..."

Loại hình ảnh này, nếu như không phải tự mình trải qua, chỉ sợ rất khó tưởng tượng.

36C của Trương Tử Hân dù có mặc đồng phục, cũng vô cùng nổi bật dễ thấy.

Mỗi khi Lâm Dật ngồi dậy thì khoảng cách giữa hai người đều không đến năm centimet.

Nếu như giảm biên độ động tác thì sẽ rơi xuống miệng lưỡi, bị người nói không đúng tiêu chuẩn.

Đành phải dùng phương thức như vậy, nhắc nhở Trương Tử Hân.

Trương Tử Hân vốn dĩ còn chưa hiểu, lúc cúi đầu xuống, trong nháy mắt liền hiểu rõ.

"A... Nha, vừa rồi không có chú ý." Trương Tử Hân cười hì hì, nói: "Nhưng mà như này có thể cho anh động lực, cố lên nha."

Nói xong, trong đầu Trương Tử Hân còn lén ảo tưởng suy nghĩ một chút.

Nếu như bị Lâm Dật dán một chút không biết sẽ có cảm giác gì?

Lý Tường Huy đứng ở một bên, hỏi:

"Hai người cũng không tệ, làm nhiều như vậy mà mặt còn không đổi sắc, cô cảm thấy ai có thể thắng?"

"Nhất định là Chu Hưng Hải, điều này còn phải nói sao." Cố Diệc Nhiên nói:

"Nhìn anh ta như thế, liền biết là người miệng cọp gan thỏ, nhất định không kiên trì được bao lâu, chỉ là sức bật tốt một chút mà thôi."

Lý Tường Huy bất đắc dĩ, cảm thấy hỏi cô vấn đề này, chẳng khác nào hỏi không.

Khoảng 5 phút sau, hai người đã làm hơn 200 cái sit-up!

Tốc độ của Lâm Dật cũng chỉ chậm hơn lúc vừa mới bắt đầu một chút, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được, thậm chí còn không đổ mồ hôi.

Chu Hưng Hải bên cạnh đã cảm thấy mông lung, làm hơn 200 cái liên tục, tốc độ còn có thể như này? !

Tiểu tử này là có chuyện gì vậy?!

Cho dù có luyện tập thể hình chuyên nghiệp, cũng không có khả năng có sức bật và sức chịu đựng mạnh như vậy được!

Thời gian dần trôi qua, tốc độ của Chu Hưng Hải dần chậm lại.

Cho dù là nghiến răng nghiến lợi, đều không theo kịp tốc độ Lâm Dật.

"Trời ạ, Lâm Dật cũng quá biến thái mà, tốc độ đã vượt qua Chu Hưng Hải."

"Nếu tiếp tục như thế, nhất định có thể thắng a!"

"Lực lượng của cái eo này đúng là quá tốt, bạn gái tương lai của anh ấy đúng thật có phúc."

"Lâm Dật! Cố lên!"

"Lâm Dật! Cố lên!"

Nữ sinh vây xem càng xem càng kích động, nhịn không được lớn tiếng cổ vũ cho Lâm Dật.

Điều này càng là một loại kích thích đối với Chu Hưng Hải.

Nhưng cho dù như này, hay có dùng hết sức lực toàn thân thì vẫn không đuổi kịp tốc độ của Lâm Dật.

Mà tiết tấu hô hấp cũng đã loạn, mỗi lần làm một cái, bắp thịt bụng dưới đều đau dữ dội, tựa như muốn xé rách.

Dựa vào nguyên nhân này, tốc độ của Chu Hưng Hải càng ngày càng chậm.

Đến cái thứ 322, buông mình đến mặt đất.

Làm thế nào cũng không đứng dậy nổi!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment