Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1716 - Chương 1714: Kế Hoạch Của Lâm Dật.

Chương 1714: Kế Hoạch Của Lâm Dật.
Chương 1714: Kế Hoạch Của Lâm Dật.
Chương 1714: Kế Hoạch Của Lâm Dật.




Điền Nghiên rót cho Lâm Dật chén nước, nói với vẻ sâu xa:

"Năm trước, chúng ta không phải có mở hội thảo thảo luận, chuẩn bị mở mấy phòng thí nghiệm sao, hiện tại sân bãi không đủ dùng, công ty muốn vòng một mảnh đất, xây dựng một khu sản nghiệp lương cao."

"Chờ một chút."

"Có cần phải phiền toái như vậy không? Còn cần đến vòng?"

"Đây là ý nghĩ của Kỳ tổng, cũng là điều mà chúng tôi quyết định sau khi bàn bạc." Điền Nghiên nói:

"Chúng ta làm những thứ này, xem như là quy mô sản nghiệp lớn nhất. Tuy người sáng suốt đều biết, làm như thế không có ý nghĩa lớn, nhưng ở trong mắt dân chúng thì lại có ý nghĩa khác, về phía cảm giác sẽ có sự khác biệt rất lớn, danh tiếng của công ty trong lòng dân chúng cũng sẽ tăng lên."

Điền Nghiên vén tóc, lại tiếp tục nói:

"Hơn nữa làm như vậy, còn có thể tính chiến tích cho lãnh đạo trong thành phố, mặc dù tốn ít tiền, nhưng nhìn từ góc độ lợi ích lâu dài thì vẫn là đáng giá."

Nghe Điền Nghiên giải thích như thế, Lâm Dật chợt hiểu ra, mình quả thực đã nghĩ việc này hơi phiến diện.

"Sau đó thì sao, nói tiếp đi."

"Trước khi Kỳ tổng đi, nhìn trúng một mảnh đất, còn gặp qua lãnh đạo liên quan, đều nói vấn đề không lớn, sẽ dốc toàn lực phối hợp, nhưng gần đây xảy ra vấn đề, có người đến cạnh tranh."

"Việc này đúng là thú vị." Lâm Dật uống một hớp trà, cười nói:

"Ai muốn đoạt đất với chúng ta? Là người ngoài thành phố sao?"

Điền Nghiên gật gật đầu, "Tập đoàn Hoàng Hải Hồng Kông."

"Thao, sao lại là bọn họ."

"Sao anh lại phản ứng lớn như vậy?" Điền Nghiên hồ nghi nói: "Chẳng lẽ các người nhận biết?"

"Công ty này, trước đó đoạt đất của tập đoàn Triều Dương, sau khi bị tôi dạy dỗ một trận, giờ lại đoạt đến trên đầu chúng ta."

Lâm Dật tin rằng, người của tập đoàn Hoàng Hải nhất định là biết đến lai lịch của mình.

Anh cũng tin là, khi tiến hành một hạng mục, đối phương sẽ tiến hành khảo sát.

Dựa vào những nguyên nhân này, mà còn dám trắng trợn phân cao thấp với mình, đúng là cây kim so với cọng râu.

"Thật có thể tranh giành với chúng ta." Điền Nghiên nói:

"Nhưng tập đoàn Hoàng Hải là một công ty lớn, chủ tịch Lý Đông Tân, lúc trước từng là người giàu nhất Trung Quốc, là đối thủ có thể cạnh tranh mạnh mẽ với chúng ta."

"Các người cứ tiến hành dựa theo kế hoạch, tôi sẽ bình ổn việc này."

Đúng như Lâm Dật nghĩ, tập đoàn Hoàng Hải quả thực đã điều tra qua anh.

Nhưng chỉ giới hạn trong sức ảnh hưởng của tập đoàn Lăng Vân tại Trung Hải.

Cũng không có điều tra ra được những tin tức sâu xa hơn.

Chẳng hạn như quan hệ giữa Lâm Dật và Lương Nhược Hư, sức ảnh hưởng của Lương gia tại Yến Kinh, và quan hệ với Lục Bắc Thần. Lý gia đều không biết những chuyện này.

Nếu không lúc làm những chuyện này, bọn họ cũng phải cân nhắc một chút.

Lâm Dật cầm điện thoại di động, gọi cho Mã Tam.

Điện thoại vừa mới kết nối, đã nghe thấy tiếng cười nham hiểm của Mã Tam, dường như biết Lâm Dật sẽ gọi điện thoại cho anh ta.

"Lâm tổng, đã lâu không gặp, không biết ngài gọi điện thoại cho tôi là muốn làm gì?"

"Tôi cảm thấy mấy tên Hồng Kông các người đúng là rất thú vị, chặt đứt một cánh tay của anh rồi mà còn dám nhảy nhót ở trước mặt tôi, tay không đau nữa sao?"

"Anh nói như vậy là không đúng rồi." Mã Tam nói:

"Trung Hải lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có các người làm ăn, người khác lại không được sao? Không thể quá bá đạo như vậy được?"

"Xem ra tôi nên dành thời gian tìm anh tâm sự một chút, để cho anh căng trí nhớ ra mới được." Lâm Dật cười nói.

"Tới đi, tôi cũng đang muốn tâm sự với anh, nhưng mà trước lúc này, anh phải tìm được tôi đã."

Mã Tam không cho Lâm Dật cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại của Mã Tam, Lâm Dật đứng dậy.

"Lão Kỳ không ở đây, chuyện của công ty tạm thời sẽ do cô phụ trách, nếu như có chuyện xử lý không được thì gọi điện thoại cho tôi."

"Đã biết."

"Hà Viện Viện đâu?"

"Hình như đi dạo phố rồi."

"Mẹ nó."

Nói xong chuyện chính, Lâm Dật phân phó cho Điền Nghiên triệu tập các giám đốc điều hành còn lại mở một cuộc họp nội bộ.

Chuẩn bị xử lý những chuyện còn đọng lại của công ty trong khoảng thời gian Kỳ Hiển Chiêu không ở đây.

Cho đến hơn 6 giờ tối mới họp xong, sau đó anh đi qua đón Kỷ Khuynh Nhan tan làm.

Vào ban đêm, hai người không về nhà ăn mà cùng nhau đi ăn nồi lẩu, coi như là mở tiệc mời khách cho Lâm Dật.

Sau khi về nhà, Kỷ Khuynh Nhan không đến thư phòng, mà cùng Lâm Dật xem tivi.

Kỷ Khuynh Nhan nằm lên đùi của anh, Lâm Dật thỉnh thoảng sẽ đút cho cô chút hoa quả, giống như là một người nuôi dưỡng đầy trách nhiệm.

Lúc nhàn rỗi, Lâm Dật bỏ tay lên trên bụng của Kỷ Khuynh Nhan, cô cũng không ngăn cản, cho anh sờ soạng một hồi lâu.

"Sờ soạng lâu như vậy rồi, có lấy ra được thứ gì không?" Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì hỏi.

"Thịt đầy đặn, săn chắc, đoán chừng cân nặng cũng không sai biệt lắm, heo nhỏ thơm nhà chúng ta có thể giết ăn thịt rồi."

"Đoán là thịt sẽ rất ngon, ăn một miếng trường sinh bất lão."

"Anh phát hiện, em đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, thế mà có thể nói ra được loại lời như này."

"Hắc hắc, dù sao cũng không có người ngoài."

Sau đó, Kỷ Khuynh Nhan dựa theo thông lệ, đi lên phòng vệ sinh tắm rửa.

Lâm Dật cầm điện thoại di động, gửi wechat cho Lý Sở Hàm, kiểm tra đối chiếu một chút thời gian phẫu thuật của Mã Gia Lương, sau đó gọi điện thoại cho Miêu Quốc Phong.

Trước trước sau sau nói chuyện hơn 20 phút, mới cúp điện thoại.

Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện cần thiết, Lâm Dật sờ cằm, tự nhủ:

"Trung Hải là địa bàn của tôi, không lo sống cho tốt, lại cứ thích giả trang."

. . .

Sáng sớm hôm sau, hai người như thường ngày, sau khi ăn sáng, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương.

Sau đó anh đến bệnh viện Hoa Sơn, cũng tìm tới chủ nhiệm khoa chỉnh hình Tôn Hiểu Cương.

"Lâm chủ nhiệm, sao ngài lại tới đây."

Trong văn phòng, nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Tôn Hiểu Cương đứng dậy nghênh đón.

"Có chút chuyện, muốn nói với anh một chút." Lâm Dật nói:

"Lúc mười giờ, có phải là có một bệnh nhân tên là Mã Gia Lương muốn phẫu thuật đúng không?"

"Ừm, còn hơn nửa giờ nữa, đã kiểm tra trước phẫu thuật, đợi lát nữa sẽ bắt đầu."

Tôn Hiểu Cương vừa cười vừa nói: "Lâm chủ nhiệm, người tên là Mã Gia Lương kia có phải là người thân của anh hay không? Lên tiếng chào hỏi là được rồi, không cần thiết tự mình đi một chuyến."

"Việc này đừng để lộ ra bên ngoài, tôi sẽ làm phẫu thuật."

"Anh tới làm sao?"

Tôn Hiểu Cương có chút ngoài ý muốn, "Phẫu thuật hạ thép không tính là phẫu thuật lớn, nhưng anh thuộc khoa tim mạch, chắc chắn không có vấn đề gì về khoa chỉnh hình chứ?"

"Tất nhiên, chút chuyện nhỏ này không làm khó được tôi." Lâm Dật đi qua, vỗ vỗ bả vai của Tôn Hiểu Cương, đưa cho ông một điếu thuốc Trung Hoa.

"Ông không cần quan tâm đến ca phẫu thuật này, tôi sẽ làm toàn bộ quá trình, không cần người giúp đỡ, ông chỉ cần phân phó người đưa người lên bàn phẫu thuật là được, việc còn lại cứ để tôi."

"Nhưng chuyện này là làm trái quy định, tôi chính là mổ chủ nhiệm, chúng ta tự mình đổi cương vị, nhất định không phải là chuyện tốt."

"Không có việc gì, tôi đã nói chuyện với viện trưởng, ông thu tâm vào trong bụng, không liên lụy tới trên người ông đâu."

Tôn Hiểu Cương thở phào một cái.

"Nếu ngài nói như vậy thì tôi không sợ nữa, tất cả cứ làm theo lời ngài nói đi."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment