Chương 1713: Thân Phận Của Lâm Tổng Là?
Chương 1713: Thân Phận Của Lâm Tổng Là?
Dứt lời, cửa phòng họp bị đẩy ra, Lâm Dật và Hoàng Bội Văn một trước một sau đi đến, chuẩn bị tuyên bố kết quả phỏng vấn.
Thấy Lâm Dật đi đến, mấy cô gái vội vàng đứng lên.
Trần Tĩnh Nhã lôi kéo bộ váy của mình, để lộ một mảnh cảnh xuân.
Những người phụ nữ này nhìn như bình tĩnh, nhưng tâm thiếu nữ yên lặng nhiều năm cũng đang nhảy loạn "Phanh phanh".
Phụ nữ từ trước đến nay đều là người yêu thích sắc đẹp, nếu không chính là mắt mù.
"Vừa rồi chúng tôi còn phải chuẩn bị quyết định bổ nhiệm, cho nên chậm trễ chút thời gian." Hoàng Bội Văn nói:
"Hiện tại xin mời Lâm tổng tuyên bố kết quả, và phát quyết định bổ nhiệm Phó tổng giám đốc.”
Lâm Dật đứng trước mặt mọi người, hắng giọng một cái rồi nói:
"Phỏng vấn đã kết thúc, tôi sẽ tuyên bố kết quả."
Lúc này, Trần Tĩnh Nhã trêu đùa tóc của mình, thướt tha mềm mại đi ra.
Chuẩn bị lên đón nhận quyết định bổ nhiệm Phó tổng giám đốc kia.
"Cô đi ra làm gì." Lâm Dật thấp giọng hỏi.
"Lâm tổng, ngài đừng thừa nước đục thả câu nữa, thật ra mọi người đều biết, người phỏng vấn thành công là tôi, lấy điều kiện của tôi, các cô ấy sẽ không có cơ hội, ngài nói đúng không."
"Não có bệnh à, ai nói cô phỏng vấn thành công vậy, tỉnh lại đi."
Bị Lâm Dật mắng một câu, Trần Tĩnh Nhã á khẩu không trả lời được, cô không thể tưởng tượng nổi, người thắng vậy mà không phải là mình!
Nói xong, Lâm Dật nhìn quyết định bổ nhiệm trên tay, nói:
"Người phỏng vấn thành công là Quách Thư Đình, trở về chuẩn bị một chút, ngày mai đến làm."
"Cái gì!"
"Người phỏng vấn thành công là tôi sao? !"
Quách Thư Đình có chút mơ hồ, cảm thấy như đĩa bánh rơi xuống từ trên trời vậy.
"Lâm, Lâm tổng, tôi mặc thành như này còn có thể phỏng vấn thành công sao. . ."
Quách Thư Đình thử thăm dò.
Lâm Dật không còn gì để nói, trong đầu của đám người này đều nghĩ cái gì vậy?
"Nếu theo như cô nói, vậy lần sau người đến phỏng vấn đều phải mặc đồ lót sao."
Bị Lâm Dật nói như vậy, gương mặt của Quách Thư Đình đỏ lên.
"Chủ yếu là, cô ấy nói anh muốn hẹn riêng cô ấy ăn cơm, hơn nữa còn nói chuyện hơn nửa giờ, chúng tôi đều cho là mình không có cơ hội."
Lâm Dật liếc mắt nhìn Trần Tĩnh Nhã, từ từ nói:
"Tôi uống rượu giả rồi? Muốn hẹn cô ta ăn cơm riêng?"
"Dựa vào cái gì!" Trần Tĩnh Nhã lớn tiếng nói:
"Bằng cấp của tôi là cao nhất ở đây, kinh nghiệm làm việc cũng phong phú nhất, dựa vào đâu mà cô ta được chọn, cô ta sánh được với tôi sao!"
"Cầm một đống văn bằng giả tới, còn không biết xấu hổ nói mình là người tài năng?" Lâm Dật nghiêm mặt nói:
"Tôi không vạch trần cô, đã là nể mặt cô. Cô còn muốn tôi giải thích cái gì nữa đây?"
"Bằng cấp giả!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao!
Khó trách lý lịch của cô hoàn hảo như vậy, thì ra là giả!
Hoàng Bội Văn đứng sau lưng Lâm Dật, âm thầm giơ ngón tay cái lên!
Nếu như là mình, đoán chừng đã nhận Trần Tĩnh Nhã.
Sắc mặt của Trần Tĩnh Nhã như tro tàn đứng tại chỗ, lúng túng muốn chết, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Cô bỏ ra giá cao làm giả một bộ bằng cấp, nhưng không nghĩ tới, lại bị anh ta phát hiện!
"Thế mà dám khiến tôi mất mặt trước mặt mọi người, sau này anh cẩn thận một chút cho tôi!"
"Cút đi."
Nhìn bóng lưng hầm hầm rời đi của Trần Tĩnh Nhã, Hoàng Bội Văn lắc đầu.
Thế mà còn dám áp chế Lâm tổng, cô đúng là người không biết không sợ a!
Sau khi Trần Tĩnh Nhã đi, các thí sinh khác cũng lần lượt rời đi.
"Lâm tổng, chào ngài, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp." Quách Thư Đình cúi đầu nói.
Lâm Dật gật gật đầu, "Sau này nghiệp vụ thương nghiệp bất động sản bên này sẽ giao cho cô, làm việc cho tốt."
"Cảm ơn Lâm tổng đã tín nhiệm, lúc tôi ở nước ngoài và Yến Kinh đã chấp hành qua hạng mục này, còn có chút kinh nghiệm, nhất định sẽ không phụ lòng ngài."
"Chuyện này cũng không cần nói với tôi, tôi cũng không phải là người của tập đoàn Triều Dương, phải xem hành động của cô rồi."
"Đã biết."
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dật, Hoàng Bội Văn chủ động bắt tay với Quách Thư Đình.
"Quách tổng, đã là đồng nghiệp, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ."
Người ta phỏng vấn thành công, lập tức trở thành Phó tổng giám đốc của công ty, cấp bậc cao hơn mình mấy bậc, đương nhiên là phải khách sáo một chút.
Quách Thư Đình cười gật đầu, tò mò hỏi: "Tôi có chuyện muốn hỏi."
"Ngài cứ nói."
"Lâm tổng không phải là người của công ty, vậy là từ đâu tới vậy?"
Hoàng Bội Văn nở nụ cười, lúc trò chuyện bát quái, phụ nữ luôn luôn có tinh lực dồi dào.
"Lâm tổng là bạn trai của Kỷ tổng chúng ta." Hoàng Bội Văn nói:
"Công việc của Kỷ tổng gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian xử lý chuyện tuyển chọn, nên mới để cho Lâm tổng phụ trách?"
"Cô vẫn luôn gọi anh ấy là Lâm tổng? Chẳng lẽ anh ấy cũng có công ty?"
"Cô biết tập đoàn Lăng Vân không?"
"Đương nhiên, công ty lớn như vậy, đương nhiên là phải biết."
"Lâm tổng là đại boss của tập đoàn Lăng Vân, hiện tại đã biết, tại sao Kỷ tổng lại yên tâm để anh ấy tới tuyển dụng rồi chứ."
"Cái gì! Anh ấy là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân?" Quách Thư Đình kinh ngạc đến không ngậm miệng được, cảm thấy rất ngoài ý muốn.
"Tôi nhớ rằng tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân tên là Kỳ Hiển Chiêu, làm sao lại. . ."
"Thật ra người ta là COO kiêm Phó tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân, ngoại trừ Lâm tổng thì anh ấy là lớn nhất." Hoàng Bội Văn nói:
"Nhưng mà Lâm tổng có ý làm yếu thân phận của mình, chỉ phụ trách chế định chiến lược phát triển của công ty, cho nên mới khiến cho người ngoài hiểu lầm Kỳ tổng là tổng giám đốc của công ty."
"Thì ra là như vậy." Quách Thư Đình nó:
"Lâm tổng thật sự là quá lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu cao như vậy."
. . .
Cùng lúc đó, sau khi phỏng vấn xong, Lâm Dật đi đến chỗ của Kỷ Khuynh Nhan.
"Đều đã làm tốt rồi sao?" Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy hỏi.
Lâm Dật đưa sơ yếu lý lịch và tài liệu của Quách Thư Đình đến trước mặt của Kỷ Khuynh Nhan.
"Đây là tư liệu của cô ấy, anh cảm thấy cũng không tệ lắm, em nhìn lại xem."
"Em không nhìn, em tin tưởng ánh mắt của anh."
"Kỷ tổng đúng là càng ngày càng biết nói chuyện."
Bởi vì Kỷ Khuynh Nhan còn bận những chuyện khác, hai người dính nhau thêm vài phút đồng hồ, thì đi làm chuyện khác.
Lâm Dật nhàn rỗi không chuyện gì, chuẩn bị đến chỗ Vương Oánh đi loanh quanh, thuận tiện thăm dò một chút về sự huyền bí của sinh mệnh.
Nhưng không đợi đi ra ngoài, đã nhận được điện thoại của Điền Nghiên.
"Lâm tổng, nghe nói anh đi làm cảnh sát?"
"Biết được từ Viện Viện sao?"
"Hà tổng nói với tôi, bây giờ có tiện nói chuyện không vậy?"
"Huấn luyện đã kết thúc, tôi đang ở bên tập đoàn Triều Dương, có việc gì thế."
"Bên phía công ty có chút việc, nếu tiện thì anh tới đây một chút, không thì tôi qua tìm ngài cũng được."
"Ở công ty chờ tôi đi."
"Được."
Cúp điện thoại của Điền Nghiên, Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu nhìn Lâm Dật.
"Bên phía tập đoàn có việc sao?"
Lâm Dật gật gật đầu, "Điền Nghiên bảo anh đi qua đó một chuyến, chưa biết tình huống cụ thể, cứ đi qua nhìn một chút đã."
"Lái xe của em mà đi."
Kỷ Khuynh Nhan đưa chìa khóa xe tới, lại giúp Lâm Dật chỉnh sửa lại quần áo trên người một chút.
"Đi đi, có việc gì cần em giúp đỡ thì gọi điện thoại cho em."
"Được."
Lâm Dật cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, lái xe đến tập đoàn Lăng Vân, đến văn phòng của Điền Nghiên.
Cách ăn mặc của Điền Nghiên vẫn gọn gàng già dặn như trước, luôn là áo sơ mi trắng phối với đồng phục nhân viên, nhìn vô cùng đẹp mắt và nổ tung.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
------
Dịch: MBMH Translate