Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1714 - Chương 1712: Kết Quả Ra Lò.

Chương 1712: Kết Quả Ra Lò.
Chương 1712: Kết Quả Ra Lò.
Chương 1712: Kết Quả Ra Lò.




Nghe thấy sơ yếu lý lịch của người phụ nữ váy đen, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc!

Hoàn toàn không nghĩ tới, lý lịch của cô vậy mà phong phú như thế!

Lấy ra bất kỳ một hạng mục nào đều có thể xưng là hoàn mỹ!

Tuy những người khác cũng từng du học ở nước ngoài, nhưng cùng so với cô lại như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.

Không đáng kể chút nào.

"Thôi đi, lý lịch cao thì có thể thế nào, có thể được nhận hay không còn chưa nhất định đâu." Lại một cô gái tóc ngắn nói:

"Công ty giống như tập đoàn Triều Dương thông báo tuyển dụng Phó tổng giám đốc, là nhìn trúng năng lực tổng hợp, cho dù lý lịch của cô cao, chúng tôi cũng có cơ hội thắng được."

"Mấy người các người đúng là, không có chút kinh nghiệm nào cả, chẳng lẽ các người không biết câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng sao."

"Cô có ý gì?"

"Nói thật với các cô vậy, hôm nay người chủ trì phỏng vấn không phải là Kỷ tổng, mà là một vị khác lãnh đạo, hơn nữa còn là đại soái ca."

"Nam giám đốc điều hành?"

"Không sai, cho nên nói, dù có bỏ qua bằng cấp, chỉ bằng cách ăn mặc của mấy người các người cũng không lọt vào được mắt xanh của người ta đâu, không có một chút hương vị phụ nữ nào, sao có thể vừa ý các cô được."

Nghe thấy lời nói của người phụ nữ váy đen, trên mặt những người khác đều lộ ra vẻ buồn bã.

Nếu thật là như vậy thì cơ hội sẽ càng thêm mong manh.

Đều nói nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.

Cách ăn mặc giống như cô ta đây nhất định sẽ được thêm điểm trong mắt của đàn ông.

Dù sao mỗi một người đàn ông đều thích phụ nữ ăn mặc khêu gợi!

Mọi người nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, không phải quần bò thì là váy dài, hoặc là đồng phục công sở.

Ngay cả người đi cao gót tất chân cũng không có, đoán là đều không có kinh nghiệm.

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, Hoàng Bội Văn ôm một chồng văn kiện đi đến, nói:

"Hiện tại phỏng vấn bắt đầu, Trần Tĩnh Nhã, đến phòng 1613."

Người phụ nữ váy đen cười quyến rũ một tiếng, rồi nói với những người khác trong phòng họp:

"Thấy được không, trình tự phỏng vấn hẳn là dựa theo trình độ ưu tú của sơ yếu lý lịch. Các người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, nhanh hẹn trước xe để về nhà đi."

Những người khác đều có chút căm giận bất bình, nhưng lại không có lời nào để nói.

Bằng cấp của người ta cao nhất, kinh nghiệm làm việc cũng nghiền ép bọn họ.

Hơn nữa, ngoại trừ điều kiện bên ngoài thì điều kiện mềm cũng tốt nhất ở đây.

Không nói cái khác, bộ ngực kia cứ như thổi hơi vậy, cũng sắp đến E, mông cũng sắp vểnh đến lên trời.

Thật không phải là thứ mà phụ nữ bình thường có thể so sánh.

Sau khi Trần Tĩnh Nhã khoảng hơn nửa giờ, trong hành lang mới truyền đến tiếng giày cao gót "Cộc cộc cộc”.

Không cần nghi ngờ, là Trần Tĩnh Nhã quay lại!

Đi cùng cô, còn có Hoàng Bội Văn.

"Phỏng vấn đã bắt đầu, xin mọi người sau khi phỏng vấn xong thì chờ ở chỗ này một chút, chúng tôi sẽ công bố kết quả phỏng vấn ngay sau khi xong việc."

Nói xong, Hoàng Bội Văn nhìn đồng hồ trên tay một chút, vừa cười vừa nói:

"Hiện tại, phỏng vấn người thứ nhất đã kết thúc, mời vị tiếp theo, Quách Thư Đình nữ sĩ."

Nghe thấy Hoàng Bội Văn đọc đến tên của mình, người phụ nữ mặc đồng phục vội vàng chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút để cho mình nhìn hoàn mỹ hơn.

Hiện tại cô đã hối hận muốn chết.

Nếu sớm biết người phỏng vấn là nam, cô đã không mặc bộ quần áo này rồi, che khuất hết dáng người của mình!

Sau khi Quách Thư Đình rời đi, trong phòng họp an tĩnh lại, những người đến phỏng vấn còn lại đều là khẩn trương đến không được.

Bởi vì sau khi kết thúc phỏng vấn sẽ tuyên bố kết quả, đây là tra tấn lớn nhất.

Dựa theo quá trình phỏng vấn bình thường, nếu là cương vị quan trọng như này, đều là sau khi kết thúc phỏng vấn, tổng giám đốc sẽ gọi điện thoại thông báo.

Đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy chuyện cho ra kết quả trong ngày.

Mà người đưa ra thao tác này dĩ nhiên chính là Lâm Dật.

Khoảng năm phút trôi qua, Quách Thư Đình ủ rũ cúi đầu đi về.

Giống như một quả cà tím ngâm sương, ỉu xìu.

"Tình huống như thế nào? Hỏi vấn đề gì vậy?"

Một người có dáng người hơi mập tiến lên dò hỏi.

"Lạnh."

"Hả? Lạnh?"

"Tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, ưu tú hơn tôi nhiều, có phải là cô quá khẩn trương, nên mới không phát huy tốt?"

"Không phải là khẩn trương, tôi nói chuyện với Lâm tổng cũng rất tốt, nhưng chủ yếu là. . ." Quách Thư Đình muốn nói lại thôi.

"Chủ yếu là gì?"

"Chủ yếu là, Lâm tổng nói chuyện với tôi được năm phút đồng hồ thì hình như là không kiên nhẫn được nữa."

Nghe nói như thế, mọi người mới kịp phản ứng, lúc Trần Tĩnh Nhã đi phỏng vấn, hình như có nói chuyện đến hơn nửa giờ!

Hiện tại đến lượt cô thì chỉ nói chuyện có năm phút đồng hồ, chuyện này đã có thể nói rõ vấn đề!

"Tôi đã nói cái gì, các người không có cơ hội đâu, nói thật với cô, lúc phỏng vấn, tôi đã nói chuyện với Lâm tổng vô cùng vui vẻ. Người ta không chỉ chủ động muốn số điện thoại của tôi, còn hỏi tôi có bạn trai hay không, đoán chừng là buổi tối muốn hẹn tôi ăn cơm."

Trần Tĩnh Nhã bắt chéo hai chân, ngồi xuống ghế, cười tủm tỉm, nói:

"Nếu như không phải còn muốn phỏng vấn các người thì tôi và Lâm tổng đã tìm nơi khác nói chuyện rồi, đều do các người làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi."

Trong lòng mọi người hoàn toàn u ám.

Đây coi như đã rõ mọi chuyện!

Đã hẹn riêng, vậy thì chức vị kia nhất định là của cô ta rồi, những người khác căn bản không cần tốn thời gian!

"Thôi đi, cho dù cô có thể phỏng vấn thành công thì thế nào, dù sao chúng tôi cũng không lỗ." Quách Thư Đình nói với vẻ không phục lắm.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Quách Thư Đình càng nghĩ càng hối hận!

Tại sao mình lại mặc đồng phục đến phỏng vấn!

Sớm biết vậy đã mặc váy ngắn!

Mặc bộ đồng phục này khiến cho mình giống như một bà lão!

Ngay cả đôi tất chân cũng không có, nếu như mình là nam, đoán chừng cũng sẽ tuyển Trần Tĩnh Nhã.

"Cô nói không lỗ là có ý gì?" Nữ nhân hơi mập hỏi.

"Tôi nói cho các người biết, Lâm tổng lớn lên vô cùng đẹp trai."

Nhắc đến Lâm Dật, Quách Thư Đình lập tức trở nên hào hứng, hoa chân múa tay, nói:

"Lúc tôi mới vừa vào, cả người đều cảm thấy mơ hồ, giá trị nhan sắc kia quả thực chính là cấp bậc nam thần, cho nên mới nói, cho dù phỏng vấn không thành công thì chúng ta cũng không lỗ."

"Ha ha, nhìn bộ dạng nghèo hèn của các người kia. Lúc tôi phỏng vấn, Lâm tổng còn chủ động ôm tôi, hơn nữa còn sờ soạng tay của tôi, nếu như đổi thành các người, còn không phải sẽ kích động đến chết sao."

Vẻ mặt Trần Tĩnh Nhã hiện lên vẻ nghiền ngẫm, khoác loác lên tận trời.

Mấy cô gái đang nói chuyện này, bỗng nhiên bị Trần Tĩnh Nhã tạt một chậu nước lạnh, cũng không hứng thú trò chuyện tiếp nữa, ai nấy đều ngồi yên lặng.

Tuy trong lòng đều biết mình không có kết quả, nhưng chưa tới phút cuối, chưa đâm vào tường gạch thì chưa quay đầu.

Vẫn là muốn ở lại đây chờ tuyên án "Tử hình" .

Khoảng năm 5 phút sau, phỏng vấn người thứ ba cũng ủ rũ cúi đầu trở về, vừa nhìn là biết không tốt.

Ngay sau đó là người thứ 4, thứ 5. . .

Chỉ là càng về sau, thời gian phỏng vấn lại càng ngắn.

Đến người cuối cùng thì chỉ có một phút đồng hồ, đã kết thúc phỏng vấn.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, tâm trạng của mọi người đều rất u ám.

Các cô biết, mình nhất định là không thành công.

Vị trí Phó tổng giám đốc đã là của người phụ nữ Trần Tĩnh Nhã kia.

Mà những người còn lại, chỉ là muốn nghe kết quả một chút để triệt để hết hy vọng.

Nhưng trong lòng càng nghĩ càng thấy thua thiệt, thế mà thua ở cách ăn mặc quần áo!

Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, đợi lát nữa phải đi mua bộ váy hoặc là tất đen mới được.

"Được rồi, cô đi tuyên bố kết quả đi, tôi còn có việc, đi về trước."

Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, người trong phòng họp đều dựng lỗ tai lên.

Bởi vì đó là giọng nói của Lâm tổng!

"Lâm tổng, chúng ta phỏng vấn Phó tổng giám đốc, chức vị quan trọng như vậy, để anh tuyên bố kết quả mới hợp lý, cấp bậc của tôi có chút không đủ."

"Vậy được rồi."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment