Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1713 - Chương 1711: Các Người Có Thể So Được Với Tôi?

Chương 1711: Các Người Có Thể So Được Với Tôi?
Chương 1711: Các Người Có Thể So Được Với Tôi?
Chương 1711: Các Người Có Thể So Được Với Tôi?




Nhìn thấy Lý Sở Hàm, bọn người Trương Bằng chỉ biết mở to hai mắt.

Tuy không ăn mặc xinh đẹp giống như chị gái Chu Hưng Hải, nhưng cũng có thể nhìn ra, thân hình của cô tuyệt đối không kém, thậm chí còn tốt hơn một chút.

Có thể nhìn ra chuyện này dựa vào số đo!

Nhưng quan trọng nhất, vẫn là gương mặt kia.

Rõ ràng là không trang điểm, nhưng lại không kém chị gái của Chu Hưng Hải chút nào.

Nếu như người phụ nữ trước mắt này là 100 điểm, như vậy chị gái của Chu Hưng Hải nhiều lắm cũng chỉ có 90 điểm.

Dù sao sau khi con gái trang điểm sẽ có sự thay đổi rất lớn.

"Sao mấy người lại tụ cùng một chỗ vậy?"

Nhìn thấy bọn người Trương Bằng, Lâm Dật thuận miệng hỏi một câu.

"Chúng tôi đang tùy tiện đi loanh quanh." Trương Bằng nói:

"Anh Lâm, đây là chị dâu sao?"

"Tôi là..."

"Bạn gái."

Còn không đợi Lý Sở Hàm nói gì, Lâm Dật đã nói trước.

Gương mặt Lý Sở Hàm đỏ bừng, có chút xấu hổ.

Nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

"Tới tới tới, mời chị dâu vào trong phòng, đừng đứng ở đây nữa."

Trương Bằng đón Lý Sở Hàm vào phòng ngủ của mình, những người khác cũng vội vàng đi theo.

Nhìn sang bên phía Chu Hưng Hải, người đi nhà trống, không có bất kỳ ai.

Vẻ mặt của hai người lúc này đã lạnh xuống, dường như đang nhận lấy vũ nhục cực lớn.

"Đi thôi, đứng quan tâm đến bọn họ, chỉ là nhóm người chưa thấy qua việc đời."

Sau khi hai người rời đi, phòng ngủ của Lâm Dật đang rất náo nhiệt.

Lý Sở Hàm rất chủ động giúp đỡ Lâm Dật thu dọn đồ đạc, như một người vợ hiền lành.

Lâm Dật muốn giúp đỡ, đều bị cô từ chối.

Trong mắt của cô, những thứ này cũng là một phần của cuộc sống người phụ nữ, không cần anh phải làm.

Sự hiền thục của Lý Sở Hàm, khiến cho không ít người hâm mộ, thậm chí còn chảy cả nước miếng.

Chân tay của Lý Sở Hàm rất nhanh nhẹn, không đến nửa giờ, đã thu dọn xong đồ của Lâm Dật.

Sau khi chào tạm biệt với những người khác thì cùng nhau rời đi.

Mà khung cảnh chia ly cũng không có quá thảm thương, bởi vì mấy ngày nữa sẽ còn gặp mặt.

Hai người lái xe rời đi, cũng không về Cửu Châu Các.

Lâm Dật đưa Lý Sở Hàm đến chơi Disney Trung Hải.

Nếu như thật sự du ngoạn thì thời gian mấy tiếng nhất định là không đủ, nhưng Lý Sở Hàm cũng không hứng thú lắm đối với mấy thiết bị giải trí.

Bọn họ đi một vòng, nhìn phong cảnh một chút, như vậy cô đã cảm thấy cực tốt rồi.

Giữa trưa, hai người ăn trưa tại Disney.

Tuy hương vị không được tốt lắm, nhưng bởi vì người ngồi ăn cơm cùng không giống nhau nên hương vị đương nhiên là tốt hơn.

Sau khi ăn xong, Lý Sở Hàm đưa Lâm Dật đến tập đoàn Triều Dương. Về phần hành lý của anh, Lý Sở Hàm lại chạy một chuyến đến Cửu Châu Các, đưa cho gác cổng.

"Anh không tới chậm đúng không."

Lúc tới văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan, phát hiện cô đang ăn cơm trưa, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm và tài liệu bên cạnh, vô cùng nghiêm túc.

"Anh trở về rồi!"

Nhìn thấy Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan buông đũa trên tay xuống, đứng dậy nhào tới trên người anh, đau lòng nói:

"Đã rám đen hết rồi."

"Như vậy không phải càng nam tính hơn sao."

"Phối với kiểu tóc này của anh thì đúng là rất xứng, nếu như thêm cái hình xăm rồi là dây chuyền vàng, anh chính là đại ca xã hội."

"Vậy thì em chính là chị dâu xã hội."

"Nói cũng đúng, xưng hô thế này đúng là rất bá khí."

Lâm Dật cười khổ, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan dưới sự ảnh hưởng của mình, dường như cũng trở nên bưu hãn hơn một chút.

"Không phải nói buổi chiều sẽ bắt đầu thông báo tuyển dụng à, bắt đầu lúc mấy giờ vậy?"

"Hai giờ chiều, cũng sắp đến giờ rồi, anh qua bộ phận nhân sự đi, trong tay em vẫn còn có chuyện không đi cùng anh được."

"Em xác định không đi sao? Đây chính là tuyển người cho công ty của em đó."

"Không có việc gì, em tin tưởng ánh mắt của anh, nhất định không sai được."

"Cám ơn Kỷ tổng đã tín nhiệm, anh nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ."

"Ừm vâng, moa~ "

Hai người dính nhau thêm vài phút đồng hồ, Lâm Dật liền đi đến bộ phận nhân sự.

"Lâm tổng tới."

Lúc Lâm Dật đi vào bộ phận nhân sự, quản lý nhân sự Hoàng Bội Văn vội vàng tới chào hỏi.

Tuổi của Hoàng Bội Văn không lớn lắm, khoảng tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặc một bộ đồng phục OL màu đen.

Bày ra dáng vẻ thướt tha của thiếu phụ.

"Có thể đừng gọi tôi là Lâm tổng được không, nghe không quen chút nào."

Tuy anh đã rời khỏi tập đoàn Triều Dương hơn hai năm.

Nhưng Lâm Dật vẫn nhớ người tên Hoàng Bội Văn này.

Lúc anh còn làm việc ở đây, cô ấy là người thứ hai trong phòng nhân sự đối tốt với mình.

Đương nhiên, vẫn là gương mặt này có tác dụng.

Nếu không lấy sự chênh lệch chức vị giữa hai người thì sẽ không hề có quen biết gì.

Hoàng Bội Văn thở dài trong lòng, lúc trước mình còn từng có ý nghĩ không thành thật đối với cậu ấy.

Giờ thì hay rồi, bị tổng giám đốc bắt được.

"Vậy cũng không được, đây là quy củ, không thể phá hủy."

"Cái gì mà quy củ chứ, cũng không có người ngoài, cứ tùy tiện một chút, nếu không thì tôi không có cách nào tiến hành công việc mất."

Hoàng Bội Văn nở nụ cười, "Vậy thì tôi không khách khí với cậu nữa."

Nói xong, cô lấy một xấp văn kiện từ trên bàn ra, nói:

"Người nộp đơn đã tập hợp tại phòng họp, hiện tại có thể bắt đầu phỏng vấn?"

"Được, cô đi thông báo cho bọn họ đi."

Các chức vị cao như Phó tổng giám đốc bình thường đều sẽ do tổng giám đốc và các phó tổng còn lại cùng phỏng vấn.

Nhưng mà có Lâm Dật ở đây, Kỷ Khuynh Nhan liền làm một chưởng quỹ vung tay, giao toàn quyền cho Lâm Dật phụ trách.

Hoàng Bội Văn phụ trách làm trợ thủ cho anh.

"Được, tôi sẽ đi ngay."

"Đợi lát nữa, tôi có chuyện muốn hỏi." Lâm Dật hỏi:

"Có bao nhiêu người tới ứng tuyển?"

"Tổng cộng có 13 người, bảy nam sáu nữ, sao thế?"

"Cô cảm thấy sơ yếu lý lịch của mấy người phụ nữ kia thế nào?"

Hoàng Bội Văn đánh giá Lâm Dật, "Muốn chọn nữ sao?"

"Đúng vậy."

"Cũng không tệ, nhưng còn chưa biết năng lực tổng hợp." Hoàng Bội Văn vừa cười vừa nói:

"Nếu như để cho Kỷ tổng biết chuyện này, đoán chừng sẽ nói cậu thẳng nam."

"Không quan trọng, tóm lại vẫn nên cố gắng từ chối mấy loại chuyện này."

Lúc này, trong phòng họp của của tập đoàn Triều Dương, có mười mấy người đang ngồi, phân ra nam nữ.

"Tập đoàn Triều Dương rốt cuộc là thế nào vậy, là một công ty nổi tiếng, thế mà hạ thấp tiêu chuẩn tuyển dụng Phó tổng giám đốc xuống thấp như vậy, một lần có tới mười mấy người. Tôi đây có chút không thể tin được nha."

Người nói chuyện chính là một người phụ nữ mặc váy màu đen.

Ở ngực lộ ra một mảnh trắng bóng, nửa người dưới là hai chân thon dài trong đôi tất cao màu đen, cùng với giày cao gót đế nhỏ, nhìn rất có hơi thở phong trần.

"Cái gì gọi là hạ thấp tiêu chuẩn, chúng tôi đều tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng nước ngoài, hơn nữa còn từng là giám đốc điều hành của các công ty nằm trong top 500, sao đến trong miệng của cô thì lại là hạ thấp tiêu chuẩn vậy.”

Người phụ nữ nói chuyện có dáng người cao gầy, dáng vẻ nghiêm chỉnh.

Cô có mái tóc dài xoăn gợn sóng, mặc đồng phục OL bán tiêu chuẩn, đứng ở nơi đó vừa đoan trang lại hào phóng, rất có khí chất của phụ nữ trưởng thành.

"Dựa vào bằng cấp và kinh nghiệm của các người sao, không nên khoe khoang ở trước mặt tôi. Tôi chính là tiến sĩ song ngành quản trị kinh doanh và tài chính của Đại Học Harvard Mỹ, hơn nữa còn làm việc tại Phố Wall ba năm, đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc điều hành. Với trình độ của tôi, đủ tư cách làm Phó tổng giám đốc của một công ty có giá thị trường chục tỷ, mà các người có thể so với tôi sao!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment