Chương 1717: Đuổi Anh Ta Đi!
Chương 1717: Đuổi Anh Ta Đi!
Nghe thấy có người nói chuyện, Lâm Dật quay đầu nhìn thoáng qua.
Ngoài ý muốn phát hiện, người phụ nữ nói chuyện, chính là Trần Tĩnh Nhã mà mình phỏng vấn ngày hôm qua!
Mà bên cạnh cô, còn có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, dáng vẻ khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, để kiểu tóc Địa Trung Hải, cách ăn nghiêm chỉnh như một nhân sĩ thành công.
Người đàn ông trung niên tên là Tào Hòa Bình, buôn bán trang phục.
Cho dù nhãn hiệu dưới tay không được xem là nổi danh trong nước, nhưng mức tiêu thụ ở nước ngoài lại cao kinh người.
Giá trị bản thân tầm 3 tỷ, vô cùng nổi danh trong vòng trang phục.
"Tôi không thể ở đây sao? Đây cũng không phải là nhà cô."
"Em biết cậu ta à, làm sao còn cãi vã rồi?" Tào Hòa Bình tiến lên hỏi.
"Hôm qua không phải em có đến tập đoàn Triều Dương phỏng vấn sao, cuối cùng bị người này đuổi ra, còn nói xấu em làm giả bằng cấp, rõ ràng chính là đang làm nhục người ta."
Tào Hòa Bình nhìn thoáng qua thẻ công tác trên người Lâm Dật.
"Rất không có khả năng đi, chỉ là một đạo diễn chấp hành sao có thể đến tập đoàn Triều Dương làm người phỏng vấn được?"
"Anh ta hẳn còn có thân phận khác, đến đây chỉ là để đi dạo thôi."
"Nói như vậy thì anh đã hiểu."
Tào Hòa Bình liếc Lâm Dật một chút, ôm vòng eo Trần Tĩnh Nhã, nói với vẻ không yên lòng:
"Không cần quan tâm đến cậu ta, không đáng để tức giận với một người như vậy."
"Nhưng em không muốn anh ta xuất hiện ở đây, em cũng muốn anh ta nếm thử cảm giác bị đuổi đi trước mặt mọi người."
"Chuyện này còn không đơn giản, anh sẽ giúp em."
Hai tay Tào Hòa Bình đút trong túi, hét lên với người trong phim trường.
"Tiểu tử này là người nào mang vào, đuổi cậu ta đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta."
Sau khi Tào Hòa Bình nháo như thế, nhân viên công tác tại hiện trường đều ngừng lại.
Bọn họ nhìn ba người đang xảy ra xung đột, cảm thấy không rõ ràng cho lắm.
Càng không rõ người này, có tư cách gì lại la to ở đây.
"Anh muốn làm gì, la to ảnh hưởng đến việc quay chụp của chúng tôi!"
Đạo diễn đứng lên từ trên ghế, nói một tiếng, "Đuổi anh ta đi ra."
"Con mẹ nó anh thử đụng đến tôi một chút xem." Tào Hòa Bình mắng:
"Tôi là Tào Hòa Bình, là người đầu tư của bộ phim này, nếu không muốn quay chụp nữa thì cứ việc nói thẳng, tôi hiện tại sẽ rút vốn."
Sau khi biết được thân phận của Tào Hòa Bình, người ở chỗ này đều không nói gì.
Người lăn lộn trong làng giải trí đều biết, người nào đều có thể đắc tội, nhưng mà không thể đắc tội phía đầu tư, nếu không thì cũng không cần quay nữa.
Đạo diễn khách sáo đi tới trước mặt Tào Hòa Bình.
"Tào tổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi một chút, tôi xử lý giúp anh."
Tào Hòa Bình liếc Lâm Dật một chút.
"Tôi thấy người này không quá thuận mắt, muốn cậu ta biến mất khỏi trước mặt tôi, tìm người đuổi cậu ta đi cho tôi."
Một số người phụ nữ trong phim trường đều nhìn về phía Lâm Dật, nhất thời cảm thấy kinh diễm, cảm giác còn đẹp hơn nam chính mấy cấp bậc.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, vẫn là rất lúng túng.
"Người này là ai mang tới, nhanh đuổi đi cho tôi!"
Đạo diễn gào to một tiếng, cả hiện trường lại không có bất kỳ người nào đáp lại, dường như cũng không nhận ra Lâm Dật.
"Lỗ tai điếc hết rồi à, rốt cuộc là ai mang vào! Đứng ra cho tôi!"
Đạo diễn lại rống lên một tiếng, nhưng vẫn không có người nào đáp lại.
Rơi vào đường cùng, đạo diễn nhìn sang Lâm Dật, "Đi ra chỗ khác đi, đừng ở đây ảnh hưởng chúng tôi quay phim."
Lâm Dật nở nụ cười.
"Tốt xấu gì tôi cũng là người có thẻ công tác, sao lại ảnh hưởng tới các người quay phim rồi."
"Người đầu tư đã lên tiếng, không cho cậu ở lại đây thì cậu không có tư cách ở lại, chẳng lẽ cậu còn muốn ở đây không đi?"
"Tôi đang đợi người, quả thực không quá muốn đi."
"Anh đúng là đủ thú vị, hôm qua giả trang cao lãnh như vậy, tôi còn tưởng rằng anh có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới chỉ là tên vô lại, đuổi đều không đi." Trần Tĩnh Nhã nói.
"Nếu như cô có nhiều thời gian rỗi thì vẫn nên quan tâm đến mình nhiều hơn một chút đi."
"Làm gì, tôi đã tới đây rồi, anh còn có thể quản tôi?"
"Có thể quản được hay không, đợi lát nữa là biết."
Tào Hòa Bình nhìn Lâm Dật, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu tử, cậu đúng là thú vị, đã công khai đuổi cậu đi, thế mà ở lại đây, thật là khiến cho tôi phải lau mắt mà nhìn."
"Tào tổng, anh đừng nhiều lời với anh ta làm gì, nhanh đuổi anh ta đi đi, em thực sự không muốn nhìn thấy anh ta." Trần Tĩnh Nhã vênh vang đắc ý nói.
"Chờ một chút đi, vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho Nhan tổng, cô ấy đang họp, lập tức sẽ tới đây, đến lúc đó anh sẽ nói với Nhan tổng một tiếng, cho cậu ta đẹp mắt."
"Như này cũng được, nhưng mà chờ sau khi Nhan tổng đến, anh phải nói thật tốt với cô ấy chuyện liên quan tới vai diễn của em, ít nhất cũng phải cho em vai nữ số 2."
"Yên tâm đi, việc này cứ để anh." Tào Hòa Bình nói:
"Anh đầu tư cho bộ phim này mấy chục triệu, sắp xếp cho em vai nữ số 2, cũng là chuyện vài phút."
"Cám ơn Tào tổng."
"Không đi quay phim đi, đều đứng ở đây làm gì vậy!"
Nghe thấy tiếng nói chuyện, mọi người phát hiện là Nhan Từ đi tới.
"Nhan tổng, ở đây có người chọc phải Tào tổng, tôi đuổi cậu ta đi, thế mà còn mặt dày ở lại đây."
Đạo diễn nhìn Lâm Dật, giọng điệu nói chuyện có chút không kiên nhẫn.
"Anh không thấy anh ấy có thẻ công tác sao, anh đuổi anh ấy đi làm gì?"
"Tôi vốn dĩ cũng không muốn quan tâm đến cậu ta, nhưng cậu ta lại đắc tội với Tào tổng, muốn tôi đuổi người đi ra."
"Nhan tổng, chuyện là như thế này." Tào Hòa Bình nói:
"Cậu ta có chút quá phận với bạn gái của tôi, tôi không hy vọng nhìn thấy cậu ta ở đây, cho nên muốn đuổi người."
"Anh ấy là người tôi mang tới, anh muốn đuổi anh ấy đi?"
Tất cả mọi người bị giật nảy mình, không nghĩ tới người đàn ông này lại do Nhan tổng mang tới.
"Thì ra là bạn của Nhan tổng, vậy chuyện này chính là hiểu lầm."
Tào Hòa Bình biết, sau lưng Nhan Từ có một vị lão đại bảo bọc, cho nên mới có thể phát triển trong cái nghề này, cho nên cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa.
"Nhưng hôm nay tôi tới, còn có một việc muốn nói."
Tào Hòa Bình di chuyển sang bên cạnh một bước, nhường lại cho Trần Tĩnh Nhã.
"Đây là bạn gái của tôi, từ nhỏ đã có giấc mơ điện ảnh, lúc trước đã từng có kinh nghiệm trên phương diện này. Nhân cơ hội này, tôi muốn giới thiệu cho cô một chút, xem có thể sắp xếp cho một vai diễn nào đó hay không."
Ánh mắt Nhan Từ nhìn Tào Hòa Bình không tốt lắm.
"Chuyện xếp vào vai diễn rất không có khả năng, nếu như Tào tổng tới vì chuyện này thì không cần phải nói thêm gì nữa."
Tào Hòa Bình thay đổi sắc mặt.
"Nhan tổng, cho dù nói thế nào, tôi cũng đầu tư cho bộ phim này 40 triệu, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ ấy mà cô cũng không nguyện ý giúp đỡ sao?"
Nhan Từ nhìn Lâm Dật, chậm rãi nói:
"Tôi thật ra không ngại giúp anh một chút, nhưng có thể được sắp xếp vào hay không, việc này tôi nói không tính, anh còn phải hỏi anh ấy một chút."
"Việc này thì có quan hệ gì với cậu ta"
"Anh ấy là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, không chỉ là cổ đông lớn nhất của công ty chúng tôi, mà còn là nhà đầu tư chính của bộ phim này. Anh nói xem chuyện này có quan hệ gì với anh ấy đây?"
------
Dịch: MBMH Translate