Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1720 - Chương 1718: Nhiệt Huyết Trong Lòng.

Chương 1718: Nhiệt Huyết Trong Lòng.
Chương 1718: Nhiệt Huyết Trong Lòng.
Chương 1718: Nhiệt Huyết Trong Lòng.




"Cô, cô nói cái gì, cậu ta là Lâm tổng của tập đoàn Lăng Vân!"

Sau khi biết được thân phận của Lâm Dật, những người khác còn tốt, nhưng Tào Hòa Bình lại xù lông như gà tây, hoàn toàn đứng không yên.

Làm một doanh nhân có tiếng tại Trung Hải, Tào Hòa Bình biết, sức ảnh hưởng của tập đoàn Lăng Vân tại Trung Hải lớn thế nào!

Dù nói là thế lực xí nghiệp bá chủ Trung Quốc cũng không ngoa!

Nhưng cố tình là một người như vậy lại xuất hiện ở trước mặt mình!

Đây là chuyện mà ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới.

"Chủ, chủ tịch tập đoàn Lăng Vân không phải là Kỳ tổng à, làm sao có thể..."

"Kỳ tổng chỉ là COO, anh ấy mời là tổng giám đốc chân chính." Nhan Từ mặt không thay đổi nói:

"Nếu như anh không tin, có thể để anh ấy chứng minh cho anh xem."

Thân thể Tào Hòa Bình run rẩy, "Sao, chứng minh như thế nào..."

"Anh không phải mở công ty sản xuất quần áo ở nước ngoài sao, chỉ cần một câu của anh ấy, không cần đến một tuần lễ thì công ty của các người sẽ phải đóng cửa, có tin hay không?"

Tê _

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

Ánh mắt qua lại trên người Lâm Dật và Tào Hòa Bình.

Vốn cho là Tào Hòa Bình đã rất lợi hại, làm ăn kiếm lời, có năng lực điều khiển nhân vật của bộ phim, ngay cả đạo diễn nhìn thấy người đều phải cúi đầu khom lưng nói chuyện.

Hiện tại, khi gặp người lợi hại hơn, anh ta lại tựa như con cừu nhỏ vậy.

Đây chính là lực lượng của tư bản sao?

Ba!

Một bạt tay của Tào Hòa Bình tát lên mặt của Trần Tĩnh Nhã.

"Đều mẹ nó do cô làm hại!" Tào Hòa Bình chửi ầm lên, "Nếu như không phải cô, tôi cũng không có khả năng đắc tội Lâm tổng!"

Trần Tĩnh Nhã ủy khuất bụm mặt, thân thể không ngừng run rẩy, sợ hãi tới cực điểm.

"Em, em chỉ cho là anh ta có chút thân phận, không nghĩ tới anh ta lại lợi hại như vậy..."

Trần Tĩnh Nhã hiểu rõ tình huống của Tào Hòa Bình, cảm thấy Lâm Dật không thể nào là đối thủ của anh, cho nên mới dám làm càn như vậy.

Lại không nghĩ tới, người nam nhân trước mắt này, sẽ có thực lực nghiền ép Tào Hòa Bình!

"Con mẹ nó còn đứng đó nói nhảm nữa!" Tào Hòa Bình mắng:

"Nhanh xin lỗi Lâm tổng, nếu không tôi đánh chết cô!"

"Lâm tổng, tôi đã biết sai, xin ngài đừng chấp nhặt với tôi."

"Nếu như tôi mà muốn chấp nhặt với các người thì hai người đã không xuất hiện ở đây rồi."

Nghe nói như thế, hai người như được đại xá.

"Cám ơn Lâm tổng, cám ơn Lâm tổng."

Lâm Dật không nhịn được phất phất tay, "Đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."

"Cảm ơn Lâm tổng, tôi đi trước, sau này nhất định sẽ đến nhà bái phỏng, tạ lỗi với ngài."

Nói xong câu kế tiếp, Tào Hòa Bình và Trần Tĩnh Nhã xám xịt rời đi.

"Nhan tổng tôi..." Đạo diễn nói trong nơm nớp lo sợ.

Ông ta cũng sợ hãi.

Lấy thân phận của người đàn ông này, chỉ cần một câu, đừng nói là thay đạo diễn, thậm chí còn có thể bị phong sát.

Lâm Dật cũng phất phất tay, không tính toán quá nhiều với ông.

Rất nhanh, phim trường tiếp tục công việc, tiến vào trạng thái công việc bình thường.

"Anh không cần cân nhắc vì em, tuy ông ấy là đạo diễn, nhưng em cũng có thể đổi bất cứ lúc nào."

"Không cần thiết phải tính toán nhiều như vậy." Lâm Dật cười nói.

"Từ lúc nào mà anh trở nên rộng rãi như thế rồi?"

"Đều là mấy nhân vật nhỏ, nếu như mỗi ngày anh đều tính toán với những người này, còn không phải mệt chết sao."

Nhan Từ phát hiện, Lâm Dật dường như đã thật sự thay đổi, có bố cục lớn, tầm nhìn và ánh mắt tựa hồ cũng không khác.

Rất nhiều người đều không được anh để ở trong mắt.

Ở lại phim trường một hồi, hai người lại đi ra quán cafe gần đó ngồi một lát.

Nói chuyện đơn giản một chút, Lâm Dật liền rời đi, không muốn quấy nhiễu công việc của Nhan Từ.

Lâm Dật đến đón Kỷ Khuynh Nhan, cùng trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật đầu tiên là đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, sau đó tự mình đến phân cục.

Lúc đi tới phòng họp, học viên khác đều đã đến.

"Anh Lâm, chúng tôi ở chỗ này."

Mới vừa vào cửa, đã thấy Trương Tử Hân phất phất tay với mình, Trương Bằng cũng đang bên cạnh cô.

Lâm Dật ngồi xuống bên cạnh hai người, việc còn lại cũng chờ nghi thức nhận chức bắt đầu.

Quá trình của hội nghị rất đơn giản, đầu tiên là lãnh đạo phát biểu, sau đó chính là đại biểu cảnh sát phát biểu.

Người lên sân khấu là một nữ sinh, được xem như là một fan girl nhỏ của Lâm Dật, chỉ là gặp nhau tương đối ít.

Lâm Dật suy đoán, có thể lên phát biểu ở thời điểm này, đoán chừng là trong nhà có một chút quan hệ, nếu không thì việc này sẽ là của mình.

Phát biểu kết thúc, còn lại cũng là chút phân đoạn quan trọng.

Phát đồng phục cảnh sát!

Mọi người lần lượt xếp thành hàng, nhận đồng phục của mình.

Mười mấy nữ sinh được Cố Diệc Nhiên mang sang phòng họp nhỏ bên cạnh để thay quần áo.

Nam sinh thì ở lại trong phòng họp, đãi ngộ của nam nữ hoàn toàn khác nhau.

"Đi thôi, đứng tại cửa ra vào làm gì?" Cố Diệc Nhiên nói.

"Chúng tôi muốn xem anh Lâm thay quần áo, muốn nhìn cơ bụng của anh ấy một chút."

Cố Diệc Nhiên: ...

"Đừng hồ nháo, trường hợp quan trọng như vậy, nếu để cho lãnh đạo biết, cẩn thận bị dạy bảo."

"Hắc hắc, đã biết."

Sau hai mươi mấy phút, mọi người thay đổi xong quần áo, về tới phòng họp.

"Trời ạ, anh Lâm đúng là quá đẹp trai mà!"

Nhìn thấy đồng phục mặc lên người Lâm Dật, mười mấy nữ sinh cùng kinh hô, tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi ở trên người anh.

Hơn nữa, không chỉ có những nữ sinh thực tập, mà một số nữ cảnh sát chính thức, sau khi nhìn thấy Lâm Dật thay đổi quần áo, cũng đều không dời nổi con mắt.

Đến tận bây giờ, các cô mới hiểu được cái gì là sự hấp dẫn của đồng phục nghiêm túc.

Quá mê người.

"Tốt, đều yên lặng một chút, bắt đầu tuyên thệ nhậm chức." Lý Tường Huy nói.

Hơn bốn mươi người lần lượt đi ra, đứng nghiêm theo hàng.

Một giây trước, chúng nữ còn đang thèm khát thân thể của Lâm Dật.

Nhưng một giây sau, mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Nhìn quốc kỳ phía trước, mỗi người đều đứng thẳng thân thể, bao gồm cả Lâm Dật cũng giống như vậy.

Lúc này anh mới phát hiện, thì ra nhiệt huyết trong lòng của mình vẫn còn chưa lạnh.

Cho dù là sinh mệnh, lúc đối mặt với lá cờ kia, đều trở nên nhỏ bé.

Mấy phút đồng hồ sau, tuyên thệ kết thúc.

Mọi người lại về tới chỗ ngồi của mình.

Bởi vì công việc tiếp theo chính là phần quan trọng nhất của nghi thức nhận chức này.

Phân phối công việc!

Hơn một giờ sau, tất cả công việc đều đã kết thúc.

Nhiều nhất là mười một người ở lại phân cục.

Ngoại trừ Lâm Dật thì Trương Bằng, Chu Hưng Hải và Trương Hân Nhiên cũng ở lại phân cục, nhưng mà đều bắt đầu từ cảnh sát nhân dân. Về phần tương lai sẽ phát triển thành cái dạng gì, bây giờ còn chưa có biện pháp để kết luận.

Bảy người còn lại đều làm công tác dân sự.

Những người khác thì bị phân đến các đồn cảnh sát phía dưới.

Nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt, nhưng trên thực tế, quỹ đạo đời người đã bắt đầu thay đổi ngay từ thời điểm này.

Sau khi kết thúc mọi chuyện, buổi chiều sẽ sắp xếp vào cương vị.

Lâm Dật cảm thấy công việc mới này rất thú vị.

Lúc ăn cơm trưa, Lý Tường Huy chủ động ngồi xuống trước mặt Lâm Dật.

"Lý đội trưởng."

Lâm Dật, Trương Bằng, Trương Tử Hân lần lượt chào hỏi.

"Ngày mốt, có buổi luận võ phân cục, các người hẳn là đều đã biết đúng không?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment