Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1721 - Chương 1719: Em Mang Đạo Cụ Không?

Chương 1719: Em Mang Đạo Cụ Không?
Chương 1719: Em Mang Đạo Cụ Không?
Chương 1719: Em Mang Đạo Cụ Không?




"Luận võ?"

Ba người đều rất hào hứng, nhất là Trương Tử Hân, hai mắt tỏa ánh sáng.

"Tôi nghe một chút tin tức ngầm, hình như mấy người mới nhận chức như hai chúng ta, cũng có danh ngạch tham gia luận võ thì phải."

"Vậy không phải là anh Lâm thì còn ai nữa." Trương Bằng nói:

"Trong nhóm người chúng ta thì trình độ của anh ấy là cao nhất, nhất định là dư sức xử lý người của phân cục còn lại."

"Việc này nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi đến chính là để thông báo cho các người một chút." Lý Tường Huy nói:

"Tướng mạo của ba người cũng không tệ, đến lúc đó sẽ làm mặt tiền."

"Để tôi làm bình hoa sao?" Trương Tử Hân không biết xấu hổ mà nói:

"Đây là nghề của tôi, trời sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ, tôi rất thích hợp làm bình hoa."

"Dừng dừng dừng, tôi còn đang ăn cơm, đừng để tôi phun ra." Trương Bằng phun tào.

"Có tin tôi đá chết anh hay không."

Lý Tường Huy cười cười, "Được rồi, tôi chỉ là nói với các người một tiếng, ăn cơm trước đi."

"Đợi lát nữa lại nói Lý đội trưởng." Trương Tử Hân nói:

"Lần luận võ này, không phải có danh ngạch cho người mới sao, nếu như chỉ đi làm khán giả thì ai có thể xứng được với danh ngạch này?"

"Nhất định là tìm từ bên ngoài, mấy phân cục còn lại đều làm như vậy." Lý Tường Huy vừa cười vừa nói:

"Nếu quả thật phái Lâm Dật qua, đoán chừng không đến một hiệp, đã bị đánh ngã, cô để mặt mũi của lãnh đạo chỗ nào."

Ngạch...

Một hiệp đã đánh ngã mình?

Đoán chừng tên Lưu mập kia cũng không có khả năng.

"Nói cũng đúng, có thể được phái ra nhất định đều là cao thủ. Nếu như chúng ta thật sự đi lên, đoán chừng cũng chỉ là mất mặt xấu hổ, vẫn nên thành thật làm bình hoa thì hơn."

"Cô nhiều lắm cũng chỉ là chậu hoa, anh Lâm mới là bình hoa." Trương Bằng phun tào.

"Tôi đá chết anh!" Trương Tử Hân hung thần ác sát nói.

Sau khi ăn xong, ba người về tới phòng làm việc của mình.

Tuy Chu Hưng Hải cũng là cảnh sát nhân dân, nhưng lúc họp phân chia chức vụ, Lý Tường Huy cố ý tách anh ta và Lâm Dật ra, vô cùng có nhân tính.

Người phụ trách văn phòng, là một cảnh sát nhân dân lâu năm hơn bốn mươi tuổi, tên là Trương Đức Dân.

Thái độ làm người rất hòa thuận, không kiêu ngạo cũng không giả trang, mọi người rất nhanh đã hoà mình.

"Anh Lâm, trong văn phòng chúng ta có bốn người, chúng tôi đều họ Trương, chỉ mình anh họ Lâm, cẩn thận sau này bị chúng tôi cô lập." Trương Tử Hân cười ha hả nói.

"Một văn phòng mà có đến ba người họ Trương, đây chính là đi ngược lại đối với những người họ khác!"

"Ha ha... Không quan hệ, cho dù chỉ có anh họ Lâm, tôi vẫn thích anh nhất."

Mặc dù đã chính thức đi làm, nhưng ba người còn có rất nhiều thủ tục và hồ sơ cần chuẩn bị, chỉ khi xử lý xong toàn bộ mới coi như nhận chức thật sự.

Hơn ba giờ chiều, mọi chuyện cần thiết đều đã được xử lý hoàn tất.

Trương Đức Dân phất tay, cho ba người ra về, bắt đầu từ ngày mai chính thức đi làm.

"Tôi dựa vào, điều kiện của anh Lâm được đó nha, thế mà lái 570 đi làm."

Sau khi ra cửa, nhìn thấy xe của Lâm Dật, Trương Bằng thèm đến chảy nước miếng, Trương Tử Hân cũng là hâm mộ không thôi.

Ngay cả Cố Diệc Nhiên đều ưa thích xe giống như vậy, nói chi là Trương Bằng.

Nhưng mà Cố Diệc Nhiên là thật sự ưa thích, nhưng Trương Tử Hân chẳng qua chỉ cảm thấy xe này rất có khí chất, cho nên mới cảm thấy tốt.

Mấy thứ đồ lớn một chút, đương nhiên là thu hút sự chú ý của con gái.

Cùng lúc đó, Lý Tường Huy mua thuốc về từ bên ngoài, nhìn thấy xe của Lâm Dật.

"Xe này là của cậu?"

Lâm Dật gật gật đầu, "Có phải là hơi chói mắt hay không?"

Lý Tường Huy chép miệng, "Lẽ ra tôi sẽ không xen vào chuyện này, nhưng đơn vị của chúng ta có chút đặc thù, nếu như có thể thì cố gắng thay chiếc xe khiêm tốn một chút."

"Tôi hiểu ý của anh, ngày mai sẽ đổi chiếc rẻ hơn một chút."

Trước đó lúc giúp đỡ người nghèo tại huyện Đông Tam cũng gặp phải loại chuyện này, Lâm Dật đương nhiên là hiểu.

"Cậu có thể hiểu được là tốt tốt, đi về trước đi, chuẩn bị cẩn thận một chút, ngày mai chính thức đi làm."

"Được rồi."

Sau khi tan việc, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương.

Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, phát hiện bên cạnh có đỗ một chiếc BMW series 7.

Nhìn biển số xe mới nhớ tới là xe của Vương Oánh.

Ánh mắt của Lâm Dật di chuyển lòng vòng, cũng không vội đi lên, mà gọi điện thoại cho Vương Oánh.

"Tan làm chưa?"

"Lúc này mới có mấy giờ nha, chị đây còn đang làm việc, không so được với ông chủ như em." Vương Oánh cười tủm tỉm nói.

"Vậy chị có thể xuống đây một chuyến hay không, tìm chị có chút việc."

"Em ở chỗ nào, chị sẽ qua bây giờ."

Vương Oánh không giống với Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư.

Khi không bận rộn, đều nguyện ý ở cùng một chỗ với Lâm Dật.

Nhưng nếu như là thời điểm bận rộn, thì vui lòng té ra chỗ khác, không được quấy rầy công việc của các cô.

Cho dù là Lý Sở Hàm, đều sẽ có khuynh hướng như này.

Tại thời điểm khẩn cấp, cô sẽ đặt bệnh nhân lên đầu tiên.

Chỉ có Vương Oánh là khác biệt, mặc kệ thời điểm nào, chỉ cần Lâm Dật nói một tiếng, cô đều sẽ đến, cho dù mình đang làm cái gì.

"Đang ở dưới bãi đỗ xe, bên cạnh xe của chị, tới đó là có thể nhìn thấy em."

"Chờ chút, chị đây sẽ đi tìm em ngay."

Cúp điện thoại, Lâm Dật chuẩn bị một chút, sau đó tìm một cái khẩu trang rồi lặng lẽ xuống xe, trốn ở một góc không người, chờ Vương Oánh đi xuống.

Sau mười mấy phút, vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc của Vương Oánh, cô lắc bờ eo thon, đi tới bên cạnh xe của mình.

Phát hiện 570 của Lâm Dật đang dừng ở bên cạnh xe của mình, nhưng lại không thấy Lâm Dật.

Vương Oánh cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho Lâm Dật, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay bị xiết chặt, dường như bị người ta tóm lấy.

Vừa muốn quay đầu thì đầu của mình cũng bị đè xuống, bị đặt ở trên kính xe, không thể động đậy.

"Không được nhúc nhích!"

Vương Oánh hoảng hốt, vừa muốn hét lên, sau đó bị bịt miệng lại, không phát ra được chút thanh âm nào.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy trên ống tay áo của người giữ mình sau lưng có dấu hiệu đặc thù.

Chuyện này càng khiến cô cảm thấy mông lung!

"Anh, anh bắt tôi làm gì, tôi không làm sai chuyện gì cả."

"Có người tố cáo cô câu dẫn người đã có vợ, cô có thừa nhận việc này hay không."

"Câu dẫn người đã có vợ..."

Vương Oánh dừng một chút, nghe được là giọng nói của Lâm Dật thì thân thể vừa dùng lực, tránh thoát khỏi trói buộc.

"Tiểu tử thối nhà em, có phải là muốn đùa giỡn chị hay không." Vương Oánh vỗ bộ ngực cao vút, "Làm chị sợ muốn chết."

"Chuyện này đúng là thú vị." Lâm Dật cười nói.

Ánh mắt Vương Oánh di chuyển lòng vòng, "Nếu như em không nói, chị còn thực sự không chú ý tới, đột nhiên làm như vậy đúng thật là rất kích thích."

"Cái gì gọi là kích thích?"

Vương Oánh nhìn xe của Lâm Dật một chút, hai người liếc nhau một cái, sau đó thì...

Toàn bộ quá trình đều không một lời nói...

Hai người lặng lẽ lên xe, Vương Oánh hưng phấn hỏi, "Em mang đạo cụ sao?"

"Đạo cụ gì chứ?"

Vương Oánh bỗng di chuyển thân thể, nói nhỏ bên tai Lâm Dật:

"Em có thể còng tay của chị lại."

Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, cười híp mắt nói:

"Em thật sự không có cái này, nhưng mà có thể dùng những vật khác để thay thế..."

(* bên trong... đây đã tỉnh lược 210 40 ngàn chữ ... )

------



Bình Luận (0)
Comment