Chương 1720: Án Kiện Dân Sự Kỳ Hoa.
Chương 1720: Án Kiện Dân Sự Kỳ Hoa.
Sau một trận đánh nhau kịch liệt, hai người lần lượt xuống xe, cũng không bị bất kỳ ai phát hiện ra cả.
Vương Oánh đi đến chỗ làm việc của mình, Lâm Dật đi đến văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan.
"Kỷ Khuynh Nhan nữ sĩ, chúng tôi nghi ngờ cô trốn thuế, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Đột nhiên nghe thấy người nói như vậy, Kỷ Khuynh Nhan bị giật nảy mình, sau đó phát hiện người tiến vào là Lâm Dật.
"A...! Phát đồng phục rồi!"
Nhìn thấy Lâm Dật, hai mắt của Kỷ Khuynh Nhan lập tức tỏa sáng, vội vàng để văn kiện trên tay xuống, chạy về phía Lâm Dật.
Sau đó nhìn trước sau, trái phải hơn nửa ngày.
"Thật sự là quá đẹp." Kỷ Khuynh Nhan như một cô em gái, dường như nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
"Em phát hiện, kiểu tóc này của anh cũng không phải là không được, phối với bộ quần áo này quả thực là hoàn mỹ."
"Anh cũng cảm thấy không tệ." Lâm Dật nói:
"Tuy hình thức có chút giống với tây trang, nhưng sau khi mặc vào thì cảm giác lại hoàn toàn không giống."
"Chủ yếu là khí chất khác biệt, rất không tệ." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Cũng đã đến giờ tan làm, đợi em thu dọn đồ một chút, rồi chúng ta về nhà."
Lâm Dật gật gật đầu, sau đó cầm văn kiện mà Kỷ Khuynh Nhan phải xử lý, cùng nhau lên xe.
Sau khi về đến nhà, Lâm Dật bị Kỷ Khuynh Nhan bắt ngồi lên ghế sô pha.
"Anh không được nhúc nhích, chờ em một lát, em đi lên tầng thay bộ quần áo."
"Đây là muốn làm gì? Có đến mức gióng trống khua chiêng như vậy sao."
"Chụp ảnh chung nha, đương nhiên phải chính thức một chút, chờ em tí."
Kỷ Khuynh Nhan chạy lên tầng, qua hai mươi mấy phút sau mới xuống.
Nhưng quần áo mà cô thay ra lại cực kỳ bình thường.
Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, mặc dù nó mỏng, nhưng ở trong thời tiết như này lại dường như có chút không thích hợp.
Nửa người dưới thì mặc một chiếc quần bò màu đen, phối hợp với một đôi giày thể thao màu đen.
Cho dù bộ quần áo này mặc lên người Kỷ Khuynh Nhan cũng rất đẹp, nhưng luôn cảm thấy có chút không hợp thời.
Nhưng mà còn có trọng điểm, tóc của cô hình như đã được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Nhưng Lâm Dật vẫn không hiểu nổi, cô rốt cuộc đang muốn làm gì.
"Em chắc chắn muốn mặc như này để chụp ảnh chung với anh sao?"
"Dĩ nhiên không phải rồi, còn có trọng điểm, đây đây đây, ở chỗ này đây."
Kỷ Khuynh Nhan lấy từ phía sau ra một tấm khăn lụa màu trắng, chất liệu có chút giống với áo cưới, nhưng chỉ là một khăn trùm đầu.
Kỷ Khuynh Nhan gấp chiếc khăn vài cái, sau đó kẹp lên trên tóc của mình.
"Thế nào? Có đẹp hay không."
Lâm Dật có chút hoảng hốt, tạo hình như vậy có mấy phần giống như là cô dâu.
"Rất đẹp."
"Hắc hắc, tới tới tới, hai ta cùng chụp mấy tấm ảnh."
Kỷ Khuynh Nhan lấy giá đỡ điện thoại di động ra, dùng công năng quay chụp nhanh.
Cô và Lâm Dật tạo mấy tư thế khác nhau, chụp mười mấy tấm, mới vừa lòng thỏa ý.
"Thật là đẹp."
Kỷ Khuynh Nhan đắc ý ngồi trên ghế sô pha, sau đó chỉ huy Lâm Dật:
"Hôm nay anh đi nấu cơm đi, em muốn khoe khoang với Viện Viện một chút."
"Được."
Lâm Dật cởi đồng phục ra, treo lên kệ áo, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Một bên khác, Kỷ Khuynh Nhan gửi mấy tấm ảnh chụp qua cho Hà Viện Viện, sau đó hung hăng khoe khoang, khỏi phải nói là có bao nhiêu đắc ý.
Trong phòng bếp, Lâm Dật có chút không yên lòng, anh đang nghĩ tới nghĩ lui đến một việc.
Mình và Kỷ Khuynh Nhan ở cùng nhau đã được hơn hai năm.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, những cặp đôi yêu nhau hơn hai năm cũng đã đến lúc nói chuyện cưới gả.
Nhưng lấy tính cách ngạo kiều của Kỷ Khuynh Nhan, nếu mình không đề cập tới việc này, thì cô chắc chắn sẽ không chủ động nói.
Bất tri bất giác, động tác thái thịt của Lâm Dật dần chậm lại.
Chắc hẳn trong lòng của cô cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ là không tiện mở miệng.
Nhưng mình còn chưa xử lý tốt chuyện của Lương Nhược Hư, không có cách nào đưa chuyện kết hôn vào danh sách quan trọng cả.
Lâm Dật thở dài, cảm thấy còn phải suy nghĩ chút biện pháp cho việc này, mau chóng tăng lịch trình lên.
Vào lúc ban đêm, Lâm Dật làm một bàn đồ ăn lớn, cố ý khao Kỷ Khuynh Nhan.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, còn ngồi xem phim điện ảnh, lại đi dạo một hồi, mới vui vẻ về nhà.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật đến chỗ của Lý Sở Hàm.
Xe của mình quá chói mắt, không thích hợp để lái đi làm, quyết định sẽ mượn Type-R của Lý Sở Hàm lái một chút.
Bởi vì ngoại hình bên ngoài của nó giống hệt như Civic, chỉ cần không nói, đồng thời không đi vào trải nghiệm thì trên cơ bản là sẽ không bị phát hiện. Mọi người chỉ tưởng rằng đây là chiếc Civic mấy trăm ngàn, là loại xe của giai cấp công nhân mới, sẽ không có người nói ra nói vào.
Lâm Dật vốn dĩ muốn mua một chiếc cho mình nhưng thời gian có hạn, và một nguyên nhân khác nữa chính là xe của Lý Sở Hàm đã được sửa đổi.
Bốn cái kìm AMD, cộng thêm khí chất của Ferrari, thực sự quá đẹp rồi.
Đến nhà Lý Sở Hàm, cô lúc này đã đứng chờ Lâm Dật ở dưới tầng.
"Anh muốn lái xe này, sao lại không nói sớm, em đi đổi màu giúp anh."
"Không cần đâu, màu đỏ cũng rất đẹp."
"Em đã giúp anh xóa bỏ mấy chữ Type-R, còn giúp anh dán logo Civic, chỉ cần không gặp phải cao thủ thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện."
"Thật tri kỷ."
Lâm Dật hôn lên trán của Lý Sở Hàm một chút.
"Anh đi làm trước, không cùng em được, có việc gì thì nói qua điện thoại."
"Đi đi, nhất định phải chú ý an toàn."
"Biết rồi, yên tâm đi."
Sau khi chào tạm biệt Lý Sở Hàm, Lâm Dật lái xe đến phân cục.
Từ hôm nay trở đi, coi như mình đã chính thức đi làm.
Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là làm quen cương vị của mình, xem án lệ, nghe Trương Đức Dân nói một chút kinh nghiệm làm việc. Ba người nghe vô cùng chăm chú và say sưa.
Lúc trước Lâm Dật cảm thấy, dưới chế độ pháp luật hoàn thiện hợp lý như thế, rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết theo lý.
Thế nhưng mà, sau khi nghe Trương Đức Dân kể về kinh nghiệm của mình, Lâm Dật phát hiện mọi chuyện không phải đều như vậy.
Có một số việc căn bản không thể nói lý, khó có thể phán đoán ai đúng ai sai.
Đều nói quan thanh liêm khó gãy việc nhà, Lâm Dật tin vào câu nói này.
Trong một ngày này, ngoại trừ nghe Trương Đức Dân kể chuyện xưa, việc còn lại chính là làm quen với công việc của mình.
Trong lúc đó, Trương Đức Dân còn mang theo ba người Lâm Dật, cùng đi xử lý một vụ tai nạn xe cộ.
Một người uống rượu lái xe, đụng vào tường chắn bên ngoài tòa án và tử vong.
Điều kỳ hoa chính là, người thân muốn khởi tố tường chắn tòa án, nói xây dựng không hợp lý, yêu cầu bồi thường 860 ngàn tệ.
Tòa án: WFT? ? ?
Điều càng kỳ hoa hơn chính là, người xử lý vụ án này lại là tòa án đó.
Cuối cùng khiến cho Lâm Dật cảm thấy mông lung.
Anh cảm thấy hệ thống để cho mình tới làm công việc này, có thể là muốn mình nhìn một chút xem thế giới này có bao nhiêu buồn cười.
Một ngày làm việc kết thúc, nhưng lúc tan làm, lại có một vụ án, ba người Lâm Dật lại đi xử lý một chút, khi về nhà đã hơn bảy giờ tối.
Mà trước lúc rời đi, Cố Diệc Nhiên còn tới văn phòng của Lâm Dật, nhắc ba người rằng không được đến muộn.
Lâm Dật thì không có việc gì, ngược lại là Trương Bằng và Trương Tử Hân, hai người đều có chút nóng lòng muốn thử, vô cùng hưng phấn.
"Chị Nhiên, lần luận võ này, phần thắng của chúng ta có lớn không?" Trương Tử Hân tò mò hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate