"Mùi sữa thơm?"
Kỷ Khuynh Nhan hơi ngơ ngác một chút,
"Sao em không phát hiện ra nhỉ?"
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan lại hái xuống một quả, phát hiện hương vị cũng giống nhau, nào có mùi sữa thơm gì, rõ ràng là gạt người. . .
Khoan?
Kỷ Khuynh Nhan rất nhanh kịp phản ứng lại, suy nghĩ của mình và lời nói của Lâm Dật căn bản không phải là một chuyện.
"Lâm Dật, đồ chết dịch, không ngờ dám đùa bỡn em."
"Có sao?"
Lâm Dật thấy Kỷ Khuynh Nhan nhận ra hơi chậm, cười đùa ha ha.
Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này, thật là khiến cho người ta không có sức chống cự.
"Thôi đi, em không thèm để ý đến anh nữa."
Dù sao bị Lâm Dật đùa giỡn nhiều lần, Kỷ Khuynh Nhan cũng có sức chống cự nhất định, không có tính toán nhiều như vậy.
"Đúng rồi, ngày mai anh có thời gian rảnh chứ?"
"Anh ngoài đi làm shipper ra, cũng là người không có việc gì, lúc nào cũng có thời gian."
Lâm Dật nói ra:
"Em có việc gì không?"
"Không phải em đã liên hệ giúp anh hai người sao? Ngày mai nếu anh không có việc gì, em muốn sắp xếp mọi người gặp nhau một lần. Trong hai người đó có một người là bạn học cùng trường với em, cũng là đàn em khóa dưới, tên là Hà Viện Viện. Cô ấy là tiến sĩ chuyên ngành kế toán trường đại học Yến Đại, đã từng là giám đốc tài chính CFO của công ty Mỹ Đoàn. Về năng lực của cô ấy thì em không tiện đánh giá, nhưng em phải nói một tràng lời dễ nghe, mới giúp anh đào được người tới đó."
"Người còn lại thì em không quen biết, là một người đàn ông do cô ấy giới thiệu tới, anh ta tên là Kỳ Hiển Chiêu. Nghe nói trước kia từng làm giám đốc điều hành COO của một công ty ở Thung lũng Silicon, chắc hẳn là người có năng lực. Tuy nhiên, tình huống cụ thể cần mọi người gặp mặt và trao đổi, em chỉ có thể đóng vai trò xây cầu mai mối mà thôi."
"Bọn họ có đề cập đến tiền lương cụ thể hay không?"
"Loại vấn đề này đều là khá mẫn cảm, em không có hỏi qua điện thoại, đến lúc đó mọi người nói chuyện trực tiếp đi."
Kỷ Khuynh Nhan nói ra.
"Không có vấn đề gì, em hẹn địa điểm gặp mặt đi."
"Mười hai giờ trưa ngày mai, ở tại phòng làm việc của em, có vấn đề gì không?"
"Ok, quyết định như vậy."
Lâm Dật ngước nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian cũng không còn sớm.
"Ăn uống no đủ rồi, anh đi trước đây, em nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Hôm nay em ngồi xe của anh trở về, ngày mai anh nhớ tới đón em đi làm đấy, nếu không em sẽ phải bắt taxi."
"Vậy thì anh không về nữa, bớt giày vò."
Lâm Dật lại ngồi xuống.
"Xấu hổ chưa kìa, em không mời mà anh lại muốn ngủ ở nhà em à."
Kỷ Khuynh Nhan trêu ghẹo nói.
"Có năng lực thì em đừng để anh đến đón."
"Hừ, cứ để anh đến đón đấy."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan giẫm lên dép lê bằng lông nhung, lên trở lại tầng hai.
Không bao lâu sau, nàng lấy ra hai đồ ngủ màu xám và màu xanh lam, đứng ở trước rào chắn trên tầng hai nói:
"Anh muốn mặc bộ nào?"
"Không phải chứ, em cũng không biết anh sẽ ở lại đây, thế mà còn mua sẵn đồ ngủ cho anh rồi?"
Lâm Dật nói:
"Chẳng lẽ em đã sớm tính toán trước việc mời anh về nhà em?"
"Anh cho rằng em không biết xấu hổ như anh à."
Kỷ Khuynh Nhan ngạo kiều nói,
"Em để lại một bộ áo ngủ ở nhà anh, hiện tại để một bộ áo ngủ của anh ở nhà em, coi như hai chúng ta hòa nhau."
"Nhưng anh bình thường đều ngủ trần truồng, không có thói quen mặc đồ ngủ."
"Phi phi phi, anh đã là người lớn như vậy rồi, tại sao lại không biết xấu hổ chứ, nào có ai không mặc đồ đi ngủ."
"Dễ chịu mà, không tin em thử một lần xem."
"Em không thèm."
Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Em thấy bộ màu xanh lam này rất dễ nhìn, anh mặc nó đi, muốn trần truồng thì trở về phòng cứ thoải mái trần truồng, đừng để cho em nhìn thấy là được."
"Em có cảm thấy như vậy là không công bằng hay không?"
Lâm Dật nói ra:
"Em cũng có thể trần truồng mà, vậy thì chúng ta mới hòa nhau."
"Phi phi phi, đồ lưu manh."
Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Mau chóng đi thay bộ đồ ngủ, mặc quần bò cũng không thoải mái, khăn mặt và bàn chải đánh răng đều được đặt sẵn ở trong nhà vệ sinh, đừng quên vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ."
"Biết biết, nói nhiều quá."
"Anh mới nói nhiều đấy."
Thay bộ đồ ngủ, Lâm Dật cảm giác rất vừa người, ánh mắt của Kỷ Khuynh Nhan vẫn rất biết nhìn đấy.
Sau khi vệ sinh hoàn tất, Lâm Dật đi về phòng nghỉ ngơi, vừa mới nằm xuống thì nhận được cuộc điện thoại của Trương Tùng.
"Lão đại, anh còn ngủ à?"
"Còn chưa đâu, cậu gọi điện lúc này là có chuyện gì sao?"
Trương Tùng cười hắc hắc,
"Em bay chuyến bay cuối buổi chiều ngày mai khoảng chừng 4 giờ chiều là có thể tới thành phố Trung Hải, em và bạn gái cùng nhau đi tới."
"Cậu cũng có bạn gái rồi sao? Ông trời bị mù à."
"Đừng mắng người khác như thế chứ."
Trương Tùng nói ra:
"Cô ấy tên là Nhạc Kiều, chúng tôi đã quen nhau từ lâu, nhà cô ấy cũng ở thành phố Trung Hải, nên kỳ này trở về cùng với em."
"Vậy được, ngày mai anh sẽ đi đón cậu."
"Cám ơn lão đại, trong mấy ngày ở lại thành phố Trung Hải, em sẽ theo anh lăn lộn."
"Tới đi, có thể ăn chết anh xem như cậu ngưu bức."
Đơn giản hàn huyên thêm vài câu, Lâm Dật liền tắt điện thoại.
Vốn muốn đi ngủ, nhưng sau khi nhận điện thoại của Trương Tùng, anh lại tỉnh cả ngủ.
Cẩn thận tính qua, hai người đã hơn nửa năm không gặp nhau.
Suy nghĩ một chút còn có hơi kích động đây.
Nhưng xem giọng nói chuyện của cậu ta, đoán chừng hiện tại con hàng rụt rè này lăn lộn vẫn rất tốt.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Dật thức dậy, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan vẫn còn đang ngủ.
Đương đương đương ——
Gõ cửa phòng vài cái,
"Đừng ngủ nữa, nhanh dậy đi làm thôi, đừng chậm trễ shipper đi kiếm tiền."
"Không cần thúc giục, em ngủ thêm năm phút đồng hồ nữa rồi dậy."
Lẩm bẩm trả lời một câu, bên trong không còn tiếng động nữa.
Lâm Dật cũng không có thúc giục Kỷ Khuynh Nhan thêm nữa. Sau khi rửa mặt xong, Lâm Dật đem hâm nóng đồ ăn thừa của bữa tối hôm qua lên một chút, chuẩn bị lấp đầy cái bụng rỗng.
Không bao lâu, Kỷ Khuynh Nhan mở cửa phòng ra, sau đó là tiếng nước rửa mặt.
Thời điểm Kỷ Khuynh Nhan xuống dưới nhà, nàng đã rực rỡ hẳn lên.
"Lâm Dật, anh nhìn bộ váy của em này, có đẹp không?"
Kỷ Khuynh Nhan kéo nhẹ mép váy, dò hỏi.
"Cũng bình thường, mau xuống ăn cơm đi, để lâu là đồ ăn nguội mất."
"Cũng bình thường?"
Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi,
"Em phải lựa chọn mất bao nhiêu thời gian đấy, vậy em lại đi đổi chiếc váy khác."
"Ngạch, chiếc váy này cũng không tầm thường, đừng đổi, nhanh ăn cơm đi."
Lâm Dật nói năng mơ hồ không rõ.
"Em thấy anh chính là đang nói dối, cho dù em có đổi chiếc váy nào khác, anh cũng sẽ nói không đẹp."
"Đừng nói như vậy chứ."
"Vậy anh cảm thấy em mặc váy có kiểu dáng gì mới đẹp mắt?"
Đứng ở trước bàn ăn, Kỷ Khuynh Nhan nhìn chằm chằm Lâm Dật,
"Em đi đổi cho anh xem."
"Anh cảm thấy không mặc gì là đẹp mắt nhất."
"Không, không mặc. . ."
Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt nhìn Lâm Dật, liếc qua một chút,
"Biết ngay là anh lại chiếm tiện nghi của em mà."
Sau khi ăn xong, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đến trụ sở công ty, lúc xuống xe cô còn không quên nhắc nhở:
"Đừng quên lúc 12 giờ trưa gặp mặt, không gặp không về."
"Yên tâm đi, không quên được đâu."
Lên tiếng chào tạm biệt xong, Lâm Dật lái xe rời đi, chuẩn bị đi nhận đơn hàng shipper tiếp.
Hiện tại, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ là (7/10), nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhất định là không thành vấn đề.
"Ngài có đơn đặt hàng mới, xin chú ý kiểm tra và tiếp nhận."
Tiện tay tiếp nhận đơn hàng, vốn cho rằng là bảo mình đi mua thứ gì, nhưng phía trên chỉ nói là bảo mình chạy tới đường Xuân Hy, còn lại không có miêu tả gì thêm nữa.
Lâm Dật cảm giác có chút kỳ lạ, lập tức bấm gọi điện thoại hỏi thăm.
"Xin chào, tôi là shipper, đơn hàng chỉ cần tôi đến đường Xuân Hy là được thôi sao?"
"Đúng vậy, anh trực tiếp tới là được, không cần làm việc gì khác."
Nhận điện thoại chính là một người đàn ông có giọng điệu hơi bận rộn, chỉ nói có một câu là tắt điện thoại ngay.
Lâm Dật cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, cầm điện thoại tra xét một chút, nhận thấy đường Xuân Hy nằm ở ngoại ô thành phố Trung Hải, khoảng cách với chỗ mình đang đứng là khá xa.
Vì vậy cần tăng thêm tốc độ một chút.
Dựa theo địa chỉ hướng dẫn trên bản đồ, Lâm Dật lái xe đi tới đường Xuân Hy.
Tìm chỗ đỗ xe xong, Lâm Dật nhìn quanh bốn phía một chút, một bên của con đường là thị trấn nhỏ, một bên khác là đồng ruộng.
Trừ cái đó ra, không thấy được bất kỳ chỗ nào đặc biệt nữa.
Tìm kiếm cả nửa ngày, anh cũng không tìm thấy người liên lạc với mình, sau đó Lâm Dật bấm điện thoại cho khách đặt hàng.
"Xin chào, tôi đã đến đường Xuân Hy, xin hỏi anh ở chỗ nào?"
"Cậu đang ở đâu? Bên cạnh có thấy biển hiệu nào mang tính tiêu chí công trình kiến trúc không?"
Đối phương hỏi lại.
"Ở đây có cửa hàng tạp hóa công cộng nằm bên đường cái, cạnh đó còn có một tiệm bán đồ nướng."
"Vậy cậu đi thẳng về phía trước, tới đoạn ngã rẽ là có thể nhìn thấy tôi."
"Được."
Tắt điện thoại, Lâm Dật bước đi về phía trước. Sau khi đi qua đoạn giao lộ, anh nhìn thấy có năm người đang đứng ở một khu vực cách đó chừng mười mấy mét.
Cùng một dạng như mình, tất cả đều là shipper.
Trừ cái đó ra, còn có một chiếc BMW X5 màu trắng bị rơi xuống khe nước bên cạnh đường. Tất cả mọi người vây quanh ở bên cạnh chiếc xe, dường như đang suy nghĩ cách làm sao di chuyển xe lên.
"Mẹ nó chứ, đây là tình huống gì? Gọi nhiều người tới như vậy, chẳng lẽ là muốn giúp hắn chuyển xe lên?"
Tại sao những khách hàng có hàng động cợt nhả này lại nhiều như vậy?
-------
Dịch: MBMH Translate