"Thì coi như là hai chúng ta chuẩn bị sớm đi, anh cũng đem đồ vật lưu lại đi." Tống Minh Tuệ nói: "Lần này không cần nhưng về sau vẫn sẽ cần đấy."
"Bà nói cũng đúng."
Kỷ An Thái trong túi sờ lấy ra hai hộp bao cao su Durex.
Một hộp siêu mỏng còn một hộp thì có gai.
Lâm Dật thật muốn chạy tới ôm hôn cha vợ tiện nghi! Thật đúng là hiểu lòng người mà!
"Kỳ thật lần này chúng ta trở về là vị sợ các con không biết thực hiện biện pháp an toàn, cho nên mới mua giúp các con mấy cái này, hiện tại không có việc gì nữa, chúng ta đi trước đây." Tống Minh Tuệ nói.
"Mẹ, chúng con thật sự..."
"Được rồi không cần nói gì nữa." Tống Minh Tuệ cắt ngang lời nói của Kỷ Khuynh Nhan, "Mẹ và cha con đi trước, các con cứ tiếp tục đi."
Nói xong, hai vợ chồng xoay người rời đi, nhưng ngay lúc bước tới cửa Tống Minh Tuệ dừng lại một giây rồi mới đi tiếp.
"Bà sao vậy? Chẳng lẽ bà không yên lòng, không nỡ đi sao?" Kỷ An Thái thấy biểu hiện của vợ lo lắng hỏi.
"Đó cũng không phải." Tống Minh Tuệ trả lời:
"Khuynh Nhan đứa nhỏ này tư tưởng cũng quá cởi mở đi, phòng ngủ sạch sẽ không đi, nhất định phải ở ngoài ghế sô pha, sau này có thời gian em phải kêu nó dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ một chút."
"Khụ..."
Kỷ An Thái dừng một chút, "Theo em nói thì anh có nên giúp chúng nó đem cái xe đi rửa không."
Sau khi hai người đi, trong phòng khách an tĩnh lại, Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan trang phục xốc xếch cười nói.
"Hiện tại người đều đã đi, chúng ta có phải nên tiếp tục không?"
"Tiếp tục cái đầu của anh ấy." Kỷ Khuynh Nhan vừa xoa bóp bờ eo thon vừa mắng, "Anh đi vào bếp đi em đi thay quần áo."
"Ý của em là lát nữa chúng ta không ở trên ghế salon nữa mà chuyển trận địa vào nhà bếp sao?"
"Ừm."
"Được rồi."
Kỷ Khuynh Nhan đi lên lầu, thay đổi quần áo cùng tất chân, nàng mặc một bộ pyjama rộng rãi trên tay còn cầm một cái tạp dề đủ màu sắc, vui sướng tung tăng đi xuống như con mèo nhỏ.
"Ha ha, Lâm Dật, anh mặc thử cái này một chút đi."
Kỷ Khuynh Nhan cầm tạp dề ướm thử trên người Lâm Dật, "Đây là em lúc trước tiện tay mua, mãi đến bây giờ nó mới phát huy tác dụng."
"Anh không không phải không thích mang tạp dề nhưng em có thấy cái này quá sặc sỡ không."
"Màu này em thấy rất đẹp mà, với lại chỉ có một cái này thôi nên anh mặc đi." Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt nói: "Anh nấu ăn đi em giúp anh rửa rau."
"Không cần đâu, em làm chỉ hỗn loạn thêm thôi để một mình anh làm được rồi."
"Anh đây là đang xem thường em?"
"Ừm, anh xem thường em đấy."
Kỷ Khuynh Nhan: ...
"Hứ, người ta có lòng giúp đỡ còn chê khen vậy anh tự làm đi em mặc kệ."
Kỷ Khuynh Nhan nói xong đi tới ghế salon, vừa xem phim vừa nhìn Lâm Dật nấu cơm.
Nửa giờ sau, Lâm Dật bưng bốn món một canh ra bàn ăn làm cho hai mắt Kỷ Khuynh Nhan tỏa sáng.
"Lâm Dật anh thật lợi hại, mới có nửa giờ mà đã làm được nhiều món như vậy."
".. Đợi một lát nhé, em đừng có gấp, vẫn còn một món chưa xong."
"Không được, em đã đói lắm rồi không đợi được nữa đâu."
"Vậy em không ăn món cuối cùng sao?"
"Không ăn." Kỷ Khuynh Nhan vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy trông rất đáng yêu, "Có món tiêu xào bò em thích nhất vậy là đủ rồi."
"Vậy cũng được, em không ăn thì anh ăn."
Lâm Dật đi vào nhà bếp, mở lò nướng lấy ra bốn cái bánh Pudding vàng óng ánh.
"Anh vậy mà còn biết làm món này?"
"Biết chứ sao không." Lâm Dật nói một cách đương nhiên:
"Không phải em rất thích ăn đồ ngọt sao nên anh tùy tiện làm mấy cái, nhưng bây giờ em không muốn ăn vậy thì anh phải cố gắng ăn hết chúng rồi."
"Đừng nha, lúc nãy em nói sai rồi, anh cho em ăn một cái nha."
"Em xem em béo như vậy rồi mà còn muốn ăn đồ ngọt?"
"Không sao đâu, em có thể mang tất chân để che bớt phần thịt nơi bắp đùi."
"Vậy còn thịt ngay eo?"
"Thì em có dây nịch."
"Vậy còn phía trên thì sao?"
"Phí trên thì em có..."
Kỷ Khuynh Nhan đang nói như nhận ra cái gì mà im miệng, "Lâm Dật anh lại gài em."
Lâm Dật cười hắc hắc, đẩy dĩa bánh Pudding qua.
"Ăn nhiều một chút đi, để thịt đi đến những nơi cần đến."
"Cắt, đồ lưu manh."
Kỷ Khuynh Nhan không có cùng Lâm Dật tranh cãi nữa, nàng cầm cái bánh Pudding vừa mới ra lò lên nhẹ nhàng hé miệng cắn thử một miếng.
"Ừm ~~~ "
Hai mắt Kỷ Khuynh Nhan tỏa sáng, nàng kích động tới nổi hoa chân múa tay: "Ăn ngon thật, anh mau nếm thử đi, quá tuyệt vời."
"Có cần khoa trương như vậy không, anh cũng chỉ là tuỳ tiện làm thôi mà."
Kỷ Khuynh Nhan cắn liên tiếp mấy cái đã tiêu diệt xong một cái bánh Pudding, Lâm Dật thấy cô ăn ngon như vậy nên cũng muốn nếm thử, "Đâu để anh thử xem mùi vị thế nào..."
"Khoan . . . chờ một chút."
"Sao thế?"
"Anh không được ăn." Kỷ Khuynh Nhan đem ba cái bánh Pudding ôm vào trong lòng, "Anh chỉ làm có bốn cái còn không đủ cho em ăn nữa, anh ăn mấy món khác đi, em thấy canh trứng cũng không tệ, anh uống nhiều canh trứng một chút đi."
Lâm Dật: ...
Một hơi tiêu diệt xong bốn cái bánh Pudding Lâm Dật làm Kỷ Khuynh Nhan vẫn chưa thấy thỏa mãn, hai tay ôm má tròng mắt lấp lánh tinh quang.
"Lâm Dật, anh làm sao lại lợi hại như vậy, cái gì cũng biết."
"Biết làm sao bây giờ, anh chính là người ưu tú như vậy đó."
"Ừm, đặc biệt ưu tú."
Có lẽ vì Lâm Dật nấu ăn quá ngon vì thế lượng cơm hôm nay Kỷ Khuynh Nhan ăn nhiều đến kinh người. Nàng ăn bốn cái bánh Pudding rồi còn ăn thêm một chén lớn cơm, điều này hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của Lâm Dật.
"Lâm đại đầu bếp, anh đi ra ghế salon nằm nghỉ đi, việc còn lại để em làm được rồi."
"Vậy thì anh cũng không khách khí với em đâu."
"Đây là việc em nên làm mà, em là một con người rất công bằng đó."
Lâm Dật mỉm cười toe toét nằm trên ghế salon xem tivi, Kỷ Khuynh Nhan thì đem tất cả đồ ăn còn dư bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó lấy trái cây ra cắt thành từng miếng vừa ăn đặt lên dĩa rồi đem ra để trước mặt Lâm Dật.
"Anh không ăn trái cây đâu, em rót cho anh ly nước là được rồi."
Kỷ Khuynh Nhan liếc một cái, "Yên tâm đi, trong tủ lạnh không có tất chân, em đã đem chúng cất ở chỗ khác rồi."
"À vậy anh ăn."
"Thôi đi, lúc anh kéo nó không phải hăng hái lắm sao, hiện tại lại có thái độ ghét bỏ như vậy."
Đậu đen rau muống một câu, Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy đi lên lầu hai, lúc đi xuống lại trên tay nàng có cầm thêm một túi hồ sơ.
"Em cầm cái gì vậy?"
"Đây là thủ tục đăng ký quỹ ngân sách, hiện tại nó đã đi vào hoạt động."
Vừa giải thích Kỷ Khuynh Nhan vừa ngậm sợi dây thun buộc tóc trong miệng, vuốt lại mái tóc sau đó lấy thun buộc tóc thành đuôi ngựa gọn gàng.
"Chờ mọi việc đi vào quỹ đạo em sẽ kêu phòng tài vụ chuyển vào quỹ 10 triệu xem như ủng hộ."
Lâm Dật gật gật đầu, "Khổ cực cho em rồi, nào há miệng ra, anh đút cho em một quả nho."
Kỷ Khuynh Nhan rất nghe lời há miệng ra, "Ném chuẩn một chút, nếu ném trật em sẽ cắn anh đó."
"Em yên tâm đi, lúc còn học đại học anh là thành viên chủ lực trong đội bóng rổ của trường, ném bóng cực chuẩn."
Nói xong, Lâm Dật ném quả nho qua, nhưng quả nho bay có chút bị lệch, nó va vào cằm của Kỷ Khuynh Nhan sau đó rơi vào trong cổ áo của nàng.
"Lâm Dật, anh không phải nói mình ném rất chuẩn sao."
"Sai lầm sai lầm, đâu để anh xem anh nhất định sẽ lấy nó ra giúp em."
"Anh bớt diễn đi rõ ràng là cố ý muốn chiếm tiện nghi của em."
Kỷ Khuynh Nhan nghiêng người sang một bên, để trái nho rơi ra sao đó cầm lấy bỏ lại trên bàn trà.
Lâm Dật thuận tay cầm lấy bỏ vào trong miệng nhai.
"Anh làm gì vậy trái nho rớt bẩn rồi còn lấy ăn."
"Không bẩn, chủ yếu là quả nho này không giống mấy quả nho còn lại, bỏ đi thì tiếc lắm."
"Chúng nó có gì khác nhau chứ, không phải cùng trên một chùm nho sao."
"Quả nho này thơm mùi sữa, ừm mùi sữa còn rất nồng."
------
Dịch: MBMH Translate