Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 170 - Chương 168. Đứa Nhỏ Lâm Dật Này Không Tệ!

Chương 168. Đứa Nhỏ Lâm Dật Này Không Tệ!
Chương 168. Đứa Nhỏ Lâm Dật Này Không Tệ!

"Cha, cha mẹ đừng nói linh tinh, bọn con chỉ về nhà ăn bữa cơm thôi, cha mẹ đừng đoán mò nữa được không?"

"Được rồi, được rồi, cha mẹ không suy nghĩ linh tinh nữa." Kỷ An Thái cười ha hả nói: "Cha và mẹ con đi trước đây."

Cha mẹ Kỷ Khuynh Nhan đi rồi, Lâm Dật đặt mông ngồi xuống sô pha.

"Em xem đi, để xảy ra hiểu nhầm, chắc chắn chú dì sẽ nghĩ anh là một người tùy tiện, thanh danh một đời của anh đều hỏng trên tay em rồi."

"Gì mà nghĩ anh là người tùy tiện? Em mới là người bị thiệt đó?" Kỷ Khuynh Nhan không cho là đúng phản bác lại:

"Sau này em mất hết mặt mũi trước mặt cho mẹ rồi."

"Em đâu thể so với anh được, trong sạch của anh tương đối quan trọng."

"Lâm Dật, em thấy mặt anh càng ngày càng dày đấy." Kỷ Khuynh Nhan xắn tay áo lên nói:

"Em còn chưa tính sổ với anh về chuyện ở siêu thị, bây giờ anh còn được voi đòi tiên."

"Đến đây đi, chúng ta lên phòng ngủ chính trên tầng xem đại chiến ba trăm là như thế nào." Lâm Dật đề nghị.

"Không cần phòng ngủ, trên sô pha cũng được."

"Không phải chứ? Không ngờ em lại thích ở chỗ sô pha này à? Không hổ danh là sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng, siêu tiến bộ."

"Bớt nói nhảm đi, anh xem em trừng trị anh thế nào nè."

Kỷ Khuynh Nhan cũng bắt đầu tùy hứng, hiện tại nàng đâu còn khí thế của một nữ tổng giám đốc mà chẳng khác nào mụ đàn bà chanh chua, bắt đầu cãi nhau với Lâm Dật.

Vào lúc hai người đang đùa nhau ầm ĩ, một hộp thuốc màu trắng rơi ra khỏi túi của Lâm Dật.

"Hả? Đây là cái gì vậy?"

Kỷ Khuynh Nhan tò mò nhặt hộp thuốc lên, muốn xem thử là vật gì.

Đó là cái gì?

Thấy hộp thuốc màu trắng, Lâm Dật cũng buồn bực không hiểu, mình không bị cảm, hộp thuốc này là gì vậy?

Trong giây lát, Lâm Dật đờ mặt ra khi nghĩ đến một chuyện.

Mẹ kiếp, đây không phải là thuốc tránh thai khẩn cấp mà mình mua cho Mạc Thanh Uyển à?

Đây là cái gì?

Lâm Dật hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bởi vì anh và Mạc Thanh Uyển cãi nhau, hơn nữa còn vì Dương Phong nên vẫn chưa đưa hộp thuốc này.

Lúc đó mình cũng không nghĩ nhiều, tiện tay nhét vào trong túi, không ngờ nói lại rơi ra vào lúc này!

Mẹ kiếp!

"Lâm Dật, anh không khỏe à?" Kỷ Khuynh Nhan liếc nhìn hộp thuốc, "Dục Đình là thuốc gì vậy? Sao em chưa nghe nói qua nhỉ."

A. . .

Lâm Dật muốn cản thì phát hiện đã không kịp nữa rồi.

Kỷ Khuynh Nhan không nói gì, trong nháy mắt đờ ra nhìn, mặt đỏ như bị lửa đốt vậy.

Cho dù sống hơn hai mươi năm, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy thứ này.

"Lâm Dật, không ngờ anh tới tìm em lại còn mua thứ này. Anh nghĩ gì thế?"

"Cái đó… anh nói là một sự hiểu nhầm, em có tin không?"

"Em tin anh mới lạ đấy." Kỷ Khuynh Nhan hầm hầm nói.

"Thật sự là một hiểu nhầm mà. Đây là đồ anh mua cho khách, nhưng cuối cùng người ta không cần nữa."

"Anh bớt già mồm át lẽ phải đi, em sẽ không tin anh đâu. Xem em trừng trị anh thế nào."

Trên mặt Kỷ Khuynh Nhan vẫn còn đỏ bừng, giống như mây tía rạng rỡ phía chân trời.

"Kỷ Khuynh Nhan, anh cảnh cáo em, em tốt nhất giơ tay chịu trói đi. Chờ tới lúc anh ra tay thì em sẽ không may mắn như vậy đâu."

"Không được, anh chờ lát, chờ em chuẩn bị xong tư thế đã. Đến lúc đó anh không thể chống lại em đâu."

Kỷ Khuynh Nhan nói trong trèo lên trên người Lâm Dật, khống chế tay anh: "Đến đây đi, em xem anh còn phản kháng thế nào."

"Em đang tự tìm đường chết đấy."

Lúc này, Lâm Dật rút được một tay ra, sự khống chế của Kỷ Khuynh Nhan đã không còn tác dụng gì nữa.

Lâm Dật dùng một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Kỷ Khuynh Nhan và cù vài cái.

Mặt Kỷ Khuynh Nhan vừa rồi còn nghiêm nghị, một giây sau đã biến mất, tiếng cười không ngừng vang lên, ngay cả cơ thể cũng mềm nhũn.

"Anh chơi xấu, không được cù em." Kỷ Khuynh Nhan cười vui, đã không để ý tới chuyện trừng trị Lâm Dật nữa.

"Sao lại không được cù, bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi."

Lâm Dật ngồi dậy, cũng thuận thế ấn Kỷ Khuynh Nhan xuống sô pha.

Nhưng Kỷ Khuynh Nhan đã không lo được nhiều như vậy nữa, cô đã cười tới đau cả hông, ngay cả nước mắt cũng tuôn ra.

Lâm Dật cầm lấy chân của Kỷ Khuynh Nhan và xé rách tất chân, gãi lòng bàn chân.

"Ha ha. . . A. . . Ha ha. . ."

"Lâm Dật mau dừng lại, em chịu không nổi nữa."

"Mới vậy đã không chịu nổi à?" Lâm Dật cười híp mắt nói: "Anh còn chưa dùng sức đâu."

"Đừng đừng đừng mà, em sai rồi, nhẹ thôi nhẹ thôi, thật sự không thể chịu được nữa."

"Lần sau em còn dám như vậy nữa không?"

"Em không dám, không dám nữa."

Khụ khụ khụ…

Trong lúc hai người đang đại chiến, chợt nghe bên ngoài có tiếng ho khan.

Trong nháy mắt, hai người đều dừng động tác. Chẳng lẽ có người đến à?

Lâm Dật từ trên ghế sô pha ngồi dậy, Kỷ Khuynh Nhan cũng đứng lên chỉnh lại quần áo trên người. Cả hai đều muốn biết có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy người đứng ở cửa, Kỷ Khuynh Nhan khóc không ra nước mắt, "Cha mẹ, sao hai người quay lại vậy?"

Thấy tóc tai con gái mình rối bời, ngay cả tất chân cũng bị rách, cộng thêm âm thanh tròng phòng vừa rồi, Kỷ An Thái và Tống Minh Tuệ lộ ra vẻ mặt của người từng trải.

"Hai đứa cũng thật là, giờ trời còn chưa tối, sao lại. . ."

Tống Minh Tuệ nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép: "Cho dù không chờ được cũng phải về phòng chứ? Hai đứa kêu lớn tiếng như vậy, cha mẹ ở bên ngoài cũng nghe được đấy!"

"Còn không phải sao? Ga giường cũng đã thay cho hai đứa, cứ nhất quyết ở trên sô pha làm gì? Thật sự không hiểu nổi đám thanh niên các con." Kỷ An Thái nói.

"Chú dì, hai người đừng hiểu lầm. Cháu nói vào phòng nhưng Khuynh Nhan cứ muốn ở sô pha." Lâm Dật giải thích.

"Lâm Dật, anh nói linh tinh gì đấy?" Kỷ Khuynh Nhan cúi đầu, thẹn thùng không dám nhìn ai.

"Còn nữa, cha mẹ đừng hiểu nhầm, vừa rồi là Lâm Dật cù con chứ không phải như cha mẹ nghĩ đâu."

"Được rồi, được rồi, cha biết da mặt con mỏng, ngại nói ra." Kỷ An Thái nói.

Hai vợ chồng đồng thời thở dài. Mình vốn tưởng con gái mình là một đứa con gái có tư tưởng truyền thống, không tới mức vượt quy củ như vậy.

Không ngờ nó lại kéo Lâm Dật ở trên sô pha, chuyện này cũng thật. . .

Ôi. . .

Nó còn không truyền thống bằng thằng nhóc Lâm Dật này nữa.

"Cha, đúng là Lâm Dật cù con mà, cha mẹ đừng hiểu nhầm." Kỷ Khuynh Nhan sốt ruột tới mức giậm chân.

"Được rồi, cái này không có gì hay đâu mà giải thích, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cũng là chuyện rất bình thường thôi." Tống Minh Tuệ nói: "Bằng không sau này mẹ làm sao bế cháu ngoại."

Tống Minh Tuệ nói xong lại thúc khuỷu tay vào người Kỷ An Thái, "Ông lấy đồ ra đi, chúng ta cũng đừng ở lại đây lâu, mất thời gian của chúng nó."

"Tôi nghĩ không cần dùng tới thú này đâu." Kỷ An Thái nói.

"Hả? Sao lại không cần dùng tới?"

"Bà nhìn xem thứ gì trên bàn kia?"

Tống Minh Tuệ nhìn theo hướng Kỷ An Thái chỉ, phát hiện không ngờ là một hộp Dục Đình!

Bà lập tức như được an ủi không ít, "Thằng nhóc này thật tốt, không ngờ còn để ý tới giới hạn cuối cùng, không tệ, không tệ."

"Bà thấy chưa? Tôi đã nói gì nào." Kỷ An Thái nói: "Tôi đã bảo thằng nhỏ Lâm Dật này là một đứa nghiêm túc, không thể hồ đồ với con gái bà được. Bây giờ chắc bà yên tâm rồi chứ?"

"Ừ, cậu ta quả thật không tệ. Tôi không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện này cũng đủ cho tôi yên tâm giao Khuynh Nhan cho cậu ta rồi."

Kỷ Khuynh Nhan: ?

Con hồ đồ chuyện gì chứ?

Rõ ràng là anh ta giở trò lưu manh!

Sao anh ta còn được khen ngợi vậy?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 168.
Bình Luận (0)
Comment