"Cậu nói gì? Mười lăm năm sau là sao?" Phan lão tam sa sầm mặt,
"Cậu có ý gì? Có phải cậu định đùa giỡn với tôi không hả?"
"Không không không, tôi không định đùa với ông." Lâm Dật nói:
"Chẳng phải ông nói, nếu cô ấy vào giới giải trí, một năm có thể kiếm được 100 triệu à?"
Phan lão tam vỗ ngực nói: "Không sai! Chỉ cần cô ấy đồng ý cố gắng, một năm kiếm 100 triệu cũng không thành vấn đề."
Nghe Phan lão tam bảo đảm, các cô gái xung quanh đều hâm mộ nhìn qua.
Bọn họ nằm mơ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Nếu thu nhập hằng năm của mình cũng có thể lên tới 100 triệu thì tốt biết bao.
Cho dù không được 100 triệu, có thể được 10 triệu cũng đủ thỏa mãn rồi.
Phan lão tam mỉm cười, "Cho nên tôi rất muốn biết cậu nói mười lăm năm sau là có ý gì."
Lâm Dật lấy điện thoại di động ra tìm tin nhắn của ngân hàng và lắc trước mặt Phan lão tam.
"Chỗ tôi có 1.5 tỷ, có thể bao nuôi cô ấy mười lăm năm, nếu cộng cả những sản nghiệp khác của tôi lại cũng khoảng mấy chục tỷ, cho nên nói mười lăm năm đã là ít rồi. Còn lại phải xem ông có thể chờ được không."
"Cậu… cậu nói gì? Cậu có 1.5 tỷ á? "
Phan lão tam sốc, nhìn chuỗi dài những con số trong tin nhắn của ngân hàng mà cảm thấy như mình bị ảo giác.
Má nó, cũng quá nhiều rồi, hoàn toàn đếm không hết.
Đâu chỉ có Phan lão tam bị sốc.
Đám người xem xung quanh cũng thấy choáng váng.
Người đàn ông này không ngờ lại có 1.5 tỷ!
Hơn nữa còn chưa tính tới tài sản cố định!
Má nó, đây là gã con nhà giàu ở đâu chui ra thế?
Bao nuôi à?
"Bây giờ ông còn có thắc mắc gì khác sao?"
"Không… không có..."
"Vậy mười lăm năm sau chúng ta sẽ liên lạc lại nhé, hi vọng đến lúc đó ông đừng đổi nghề."
Phan lão tam suýt phun ra máu, liên tục cung kính cúi đầu và khách sáo nói:
"Ngài đừng trêu chọc tôi nữa, tôi biết sai rồi, sẽ không mơ mộng hão huyền nữa, mong ngài đừng chấp nhặt với tôi, đã quấy rầy ngài rồi."
Phan lão tam xin lỗi xong mặt mày xám xịt rời đi.
Mẹ kiếp, đúng là ra cửa không xem ngày, sao lại gặp phải một gã con nhà giàu lợi hại như vậy chứ?
Gái đẹp đều bị đám con nhà giàu bao hết, muốn tìm minh tinh cũng quá khó khăn.
"Đi thôi, tính tiền đi." Lâm Dật nói.
"Khụ khụ khụ..."
Kỷ Khuynh Nhan cố ý ho khẽ vài tiếng, cười híp mắt nói: " Lâm tiên sinh, một năm 100 triệu, có phải anh nên đặt cọc trước một ít không?"
"Anh có thể đưa tiền đặt cọc, nhưng nếu theo quy trình của xây dựng để làm thì dù sao em cũng phải để anh xem phương án trước, nếu thích hợp, anh sẽ trả tiền luôn."
"Được lắm, anh muốn xem phương án gì."
Lâm Dật đảo qua vòng hai của Kỷ Khuynh Nhan, "Nhìn qua thì phương án có vẻ rất thích hợp, nhưng cụ thể thế nào thì phải chờ buổi tối về xem đã."
"Anh muốn chết à? Ở trước mặt nhiều người như vậy mà cái gì cũng dám nói ra." Kỷ Khuynh Nhan nhéo vào thắt lưng Lâm Dật, nàng thẹn thùng đỏ mặt và đảo mắt nhìn quanh giống như kẻ trộm, chỉ sợ rằng người khác nghe được.
"Em tưởng 100 triệu dễ kiếm vậy à? Dù sao cũng phải bỏ ra chút gì chứ."
"Anh đừng nói nữa, anh không sợ mất mặt nhưng em sợ đấy."
Lâm Dật cười hì hì, "Bây giờ biết sợ mất mặt lúc trước cần gì phải làm vậy."
"Anh cứ chờ đấy, xem sau khi về nhà, em trừng trị anh thế nào."
"Anh mà còn sợ em à? Chúng ta trở về đại chiến ba trăm hiệp, hôm nay nhất quyết phải phân ra cao thấp mới được."
"Tới thì tới, ai sợ ai."
Sau khi giao hẹn xong, hai người đi về phía cửa tính tiền và rời đi.
Bên ngoài bãi đỗ xe, chiếc Koenigsegg của Lâm Dật làm không ít người phải đứng lại xem, ai nấy đều hâm mộ.
Đám đàn ông đứng ngoài thấy Kỷ Khuynh Nhan bên cạnh Lâm Dật đều chảy nước miếng.
Người phụ nữ này còn tuyệt hơn chiếc xe kia nhiều.
Lâm Dật lái xe đưa Kỷ Khuynh Nhan đến khu biệt thự Vân Thủy.
Thấy người ngồi ghế lái phụ là Kỷ Khuynh Nhan, bảo vệ mở cửa luôn, không hỏi han nhiều.
"Tôi nhớ lần trước hình như cũng là người đàn ông này đưa tổng giám đốc Kỷ về, nhưng lần đó là chiếc Pagani Zonda, không ngờ hôm nay đã đổi sang chiếc Koenigsegg RS, mẹ kiếp đúng là giàu thật đấy." Một người bảo vệ nói.
"Dù sao cũng là người đàn ông có thể tán đổ được tổng giám đốc Kỷ, anh có ghen tỵ cũng chẳng được gì đâu."
"Mẹ kiếp, ông đây thấy chua loét rồi."
Cửa biệt thự, Lâm Dật xách đồ chuẩn bị cầm vào trong nhà anh quay lại hỏi lại lần nữa:
"Em xác định cha mẹ em không ở nhà chứ?"
"Anh yên tâm đi, bây giờ đã sáu giờ, bọn họ chắc chắn đã đi rồi. Sao anh lại nhát gan như vậy?" Kỷ Khuynh Nhan nói móc.
"Con gái, con về rồi."
Kỷ Khuynh Nhan: ...
Lâm Dật: ...
Hai người đứng ở cửa nhìn cha mẹ Kỷ Khuynh Nhan với tâm trạng đặc biệt nặng nề.
"Chẳng… chẳng phải em nói bọn họ đã đi rồi à..."
"Em… em cũng đâu biết."
Kỷ An Thái và Tống Minh Tuệ cũng sửng sốt khi thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan về chung.
Bọn họ không ngờ con gái của mình lại dẫn bạn trai về nhà.
"Cha mẹ, không phải cha mẹ nói sẽ đi từ sáng sớm à? Sao bây giờ vẫn còn..."
"Mẹ con nói mấy tấm ga trải giường trong các phòng đã lâu không giặt nên giặt giúp con, bận rộn đến tận trưa, tính chờ con đi làm về, ăn chung một bữa cơm xong mới đi." Kỷ An Thái cười ha hả nói.
"Con ầm ĩ vì chuyện này làm gì? Con muốn dẫn Tiểu Dật về thì sao không nói sớm để cha mẹ đi sớm hơn."
Lâm Dật thầm khen.
Đúng là người thông minh.
"Đi cái gì mà đi, Lâm Dật cũng tới rồi, cha mẹ ở lại ăn cơm xong hãy đi." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Cơm thì thôi." Kỷ An Thái cười ha hả nói: "Cha và Tiểu Dật gặp nhau không được mấy lần, nếu bảo cậu ta ở lại ăn cơm với cha chắc cậu ta cũng ngại. Hôm nay thì thôi, hẹn hôm khác vậy."
"Cha, đâu có nghiêm trọng như cha nói chứ? Lâm Dật không phải là người hay ngại ngùng như vậy đâu. Nếu đã gặp thì hôm nay khỏi đi nữa." Kỷ Khuynh Nhan xấu hổ nói.
"Không sao, chuyện của đám trẻ các con, cha đều hiểu, cha mẹ sẽ không ở lại làm kỳ đà cản mũi đâu."
Lâm Dật: ?
Tôi còn chẳng hiểu có ý gì, sao ông cụ như ông lại biết vậy?
"Con gái à." Tống Minh Tuệ kéo tay Kỷ Khuynh Nhan nói: "Khách sạn bên ngoài không sạch sẽ, sau này có chuyện gì thì cứ về nhà, ga trải giường gì đó mẹ đều thay mới cho con rồi."
Kỷ Khuynh Nhan: ?
Chuyện gì thế?
"Bây giờ con có bạn trai, sau này mẹ và cha con không qua đây nữa. Con đừng cứ giữ tính trẻ con, có bạn trai cũng nên học cách chăm sóc người khác đi."
Kỷ Khuynh Nhan nghẹn lời. Con trẻ con bao giờ!
Kỷ An Thái nhìn Lâm Dật đầy ẩn ý.
"Con rể à, tôi nuôi nhiều năm mới được một đứa con gái như vậy, sau này giao lại cho cậu, cậu nhớ chăm sóc nó cẩn thận đấy."
"Chú yên tâm, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy đàng hoàng."
"Tôi thấy cậu không tệ nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu vài điều, hai đứa còn chưa kết hôn, phải chú ý an toàn đấy."
Hả...
Người cha vợ này có vẻ vượt mức quy định rồi!
Kỷ An Thái và Tống Minh Tuệ liếc nhìn nhau: ý thức an toàn của đám trẻ cũng quá kém rồi.
"Cha, cha mẹ nói linh tinh gì vậy? Chẳng phải cha mẹ muốn đi à, vậy đi nhanh đi." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Được rồi, được rồi." Kỷ An Thái kéo Tống Minh Tuệ, "Hai chúng ta đi nhanh thôi, đừng làm chậm trễ thời gian của hai đứa."
------
Dịch: MBMH Translate