Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 168 - Chương 166. Đợi 15 Năm Sau

Chương 166. Đợi 15 Năm Sau
Chương 166. Đợi 15 Năm Sau

Dương Phong không biết Lâm Dật vì sao lại muốn trải nghiệm cuộc sống, nhưng anh có thể chắc chắn rằng Lâm Dật sẽ không phá sản.

Bởi vì ngày hôm qua bố anh còn cùng với Lâm Dật thảo luận về vấn đề quản lý bất động sản.

Làm sao có thể phá sản trong một đêm được chứ?

"Trải….trải nghiệm cuộc sống?"

Mạc Thanh Uyển giống như một người thiểu năng trí tuệ, đã có một chút không thể hiểu được Lâm Dật đang làm gì.

Có tiền như vậy vì sao vẫn muốn trải nghiệm cuộc sống?

Cuộc sống có cái gì vui để trải nghiệm?

Mỗi ngày nhiều người cùng vận động như vậy, chẳng lẽ cô không hấp dẫn sao?

"Lâm tiên sinh, thực sự xin lỗi, tôi thật sự không biết loại người thiểu năng trí tuệ này đã mạo phạm anh, tôi chắc chắn sẽ chỉnh đốn lại cô ta thật tốt, sẽ không tha cho cô ta dễ dàng."

Lâm Dật xua tay, "Nếu tôi ngày ngày phải cùng với những loại người thiểu năng này tranh cãi nhiều như vậy chắc sẽ bị họ làm phiền đến chết mất. Chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa. Sau khi nhận hàng thì đừng quên đánh giá khen ngợi năm sao cho tôi. "

"Không vấn đề gì. Đây là điều chắc chắn. "

Lâm Dật gật đầu," Việc còn lại hai người đóng cửa giải quyết đi. Tôi không tiện tham gia. Tạm biệt. "

“Đừng, đừng đi.” Mạc Thanh Uyển tóc tai bù xù bò tới Lâm Dật, ôm lấy đùi anh.

"Lâm … Lâm Dật, tôi biết lỗi rồi, xin hãy giúp tôi nói một câu đi, nếu cậu rời đi, Dương Phong anh ta sẽ … anh ta sẽ đánh chết tôi mất."

Lâm Dật giang hai tay, "Tôi không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Chuyện giữa hai người tôi quản không nổi, với lại đều là người lớn, phải biết chịu trách nhiệm về những gì mình làm. Tự giải quyết ổn thỏa đi. "

Nói xong, Lâm Dật xoay người rời đi, lái xe đến tập đoàn Triều Dương.

Ngay sau đó, trên điện thoại đã nhận được lời khen ngợi năm sao, không có gì đáng ngạc nhiên, đây chắc là thao tác của Dương Phong.

Bây giờ tiến độ nhiệm vụ đã đạt (7/10), cố gắng một ngày nữa nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi.

Đến bãi đậu xe của tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật gọi điện cho Kỷ Khuynh Nhan, kêu nàng nhanh đi xuống.

Kỷ Khuynh Nhan mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, phía trên là tay áo chín phân màu xanh lam, dưới chân là giày cao gót màu đen.

Thần thái cao lãnh, đẹp đến hoàn hảo, mang theo một cỗ khí chất mãnh liệt như cự tuyệt người đến gần.

"Đi thôi, chúng ta đi siêu thị, sau đó sẽ về nhà."

Sau khi lên xe một giây Kỷ Khuynh Nhan phá vỡ khí tràng, mỉm cười, một chút khí chất cũng không có.

“Lần này bố mẹ em sẽ không xuất hiện đột ngột chứ?” Lâm Dật nghĩ lại chuyện hôm trước mà còn rùng mình, dò hỏi.

"Anh yên tâm đi, sáng nay khi đi em đã hỏi họ vài lần rồi, họ nói rằng dọn dẹp nhà cửa giúp em xong sẽ đi. Bây giờ đã hơn năm giờ tối, họ đã sớm rời đi rồi. "

"Được rồi, nếu là như vậy thì có thể đến nhà em."

“Được.”

Kỷ Khuynh Nhan ngẩng cao đầu, sau đó kéo dây an toàn qua hai “đỉnh núi”.

"Em nghe nói ở tầng hầm của quảng trường Thời Đại mở một siêu thị lớn. Chúng ta qua đó xem thử. Đồ vừa rẻ vừa tươi. Với lại anh còn là thành viên kim cương ở đó, em đoán là chúng ta có thể được giảm giá đấy. "

"Quảng trường Thời Đại cách đây hơi xa, không cần vì tiết kiệm tiền mà phải chạy xa như vậy chứ. "

"Chuyện xa hay không trước tiên không nói. Nếu anh còn nhìn về phía em như vậy một lần nữa thì sau này em sẽ không thắt dây an toàn nữa."

“Không kìm lòng nổi, không kìm lòng nổi.” Lâm Dật ngượng ngùng nói.

"Hơn nữa, anh đã từng thấy dáng vẻ mặc đồ tắm của em rồi. Bây giờ nhìn thì sợ cái gì chứ."

"Làm sao có thể giống được. Lần trước em mặc đồ tắm, anh không phải cũng mặc sao." Kỷ Khuynh Nhan nói một cách đương nhiên.

"Có gì khác nhau sao? Bây giờ em thắt dây an toàn rồi, anh cũng thắt rồi. Nếu em cảm thấy không công bằng thì hãy nhìn anh nhiều hơn đi." Lâm Dật nói:

"Nếu như em cảm thấy vẫn không đủ, hai chân của anh cũng có thể cho em ngắm, vừa trắng vừa thẳng, đủ để em chơi một đêm rồi. "

"Hứ. hứ.hứ..” Kỷ Khuynh Nhan quay sang, véo mặt Lâm Dật nói:

"Anh đang nói cái gì vậy, không biết xấu hổ, lái xe nhanh lên đi, em đói lắm rồi." Biết Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng, Lâm Dật không trêu chọc cô nữa, nhấn ga, lái xe về phía Quảng trường Thời Đại.

Đúng như Kỷ Khuynh Nhan nghĩ, siêu thị mới khai trương được một tuần, vẫn đang trong giai đoạn mở bán ưu đãi lớn.

Các mặt hàng bày la liệt, có đủ mọi thứ. Muốn mua hết tất cả mọi thứ cũng không thành vấn đề.

Khi hai người xuất hiện trong siêu thị, sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

Những người phụ nữ mua sắm ở đây còn có một điểm tốt, đó là tương đối thận trọng. Sau khi nhìn Lâm Dật vài lần, liền thu hồi ánh mắt.

Mặt khác, những người đàn ông kia có phần suồng sã, nhìn chằm chằm vào Kỷ Khuynh Nhan.

Không chút kiêng dè

Kỷ Khuynh Nhan dường như đã quen với ánh mắt như thế này, cô không quan tâm lắm, vẫn cùng Lâm Dật sánh bước trong siêu thị một cách thoải mái, tự do.

Mua sắm gần nửa tiếng đồng hồ, nhìn những thứ trong xe đẩy, Lâm Dật bùi ngùi mãi không thôi.

“Hôm nay chúng ta không phải đến đây để mua thức ăn sao?"

“Đúng vậy.”

“Em còn không biết ngượng khi nói “đúng”?” Lâm Dật chỉ vào những món đồ trong giỏ hàng và nói:

“Em mua bánh ngọt và đồ ăn vặt nhiều như thế này, tính làm chuyện gì sao?”

Kỷ Khuynh Nhan cười hì, đôi mắt híp lại thành vầng trăng non.

"Em định sẽ để trong tủ lạnh ở văn phòng, khi đói sẽ ăn một chút."

"Xem vòng eo của em kìa, sắp thành cái gì rồi? Còn không biết ngượng mà ăn?"

“Không phải chỉ tăng lên 1,5kg thôi sao? Đâu đến nỗi mà anh nói em như thế? ” Kỷ Khuynh Nhan uỷ khuất nói:

"Với lại hôm qua anh nấu món thịt thăn bò và tôm hùm em đều ăn hết. Tăng lên 1,5kg này anh cũng có một nửa trách nhiệm. Đừng đem tất cả trách nhiệm đổ lỗi cho đồ ăn vặt của em. Anh không có tư cách nói em."

Lâm Dật: … ..

Trên đời này, điều khiến con người bất lực nhất là, bạn rõ ràng biết cô ấy đang nói những lời ngụy biện nhưng lại không tìm ra lý do gì để có thể bác bỏ nó.

Suy nghĩ cẩn thận, lại còn cảm thấy rất có lý.

Bạn nói xem có tức hay không?

Thấy Lâm Dật không nói nữa, Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười.

"Được rồi, được rồi, chuyện này em không trách anh. Đồ ăn vặt mua như vậy là nhiều rồi, bây giờ sẽ mua thức ăn?"

Lâm Dật :? ? ?

Không trách anh?

Em trách anh sao?

Có Lâm Dật để xách đồ, Kỷ Khuynh Nhan một chút cũng không hề đắn đo, mua rất nhiều thứ.

“Sắp xong rồi, thật sự xách không nổi rồi.” Lâm Dật nói thầm.

"Được được được, khoan, đợi một chút, em muốn mua một ít thịt bò. Hôm qua anh làm món thịt thăn bò thực sự rất ngon. Hôm nay lại làm tiếp cho em một lần nữa nhé."

"Em đã thỉnh cầu anh như thế, vậy anh sẽ cố làm lại một lần, đảm bảo sẽ khiến cho em cảm thấy hài lòng. "

"Hi hi, cái này thì chắc chắn rồi. "

Kỷ Khuynh Nhan duyên dáng bước đến quầy hàng thịt tươi, chọn một ít thịt bò, chuẩn bị để Lâm Dật về nấu.

“Việc lớn đã xong, bây giờ về nhà thôi.”

“Chỉ biết có ăn thôi.”

“Hihi, chỉ cần cho em ăn ngon, anh nói gì cũng được, em sẽ tự động lọc ra. "

"Thật hết cách với em. "Lâm Dật cười nói, sau đó đi ra cửa thanh toán.

“Cô gái, chờ một chút.”

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói phía sau.

Ngoảnh lại nhìn, phát hiện đó là một người đàn ông trung niên, trên người mặc một áo gile màu xanh quân đội, chiếc quần jean đã bạc màu, tóc rất dài, được thắt bím, nhưng hình như đã lâu không gội.

Nhìn thế nào đi chăng nữa cũng trông giống như một nghệ sĩ nghiên cứu về phim hành động đảo quốc.

“Chú đang gọi cháu ạ?” Kỷ Khuynh Nhan ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy."

Người đàn ông trung niên mỉm cười bước tới, từ trong túi lấy ra một tấm card, hai tay đưa trước mặt Kỷ Khuynh Nhan và mỉm cười nói:

“Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là cố vấn kinh doanh của truyền thông Bác Viễn, Phan Văn. Mọi người trong ngành đều gọi tôi là Phan lão tam.”

Kỷ Khuynh Nhan chưa kịp phản ứng, Lâm Dật đã tiện thể nhận lấy danh thiếp của Phan lão tam.

"Nhà tư vấn kinh doanh, đây là loại vai trò gì?"

Phan lão tam cười giải thích, "Nói trắng ra là người tìm kiếm minh tinh. Tôi thấy điều kiện của bạn gái anh không tệ. Nếu có thể phát triển trong giới giải trí, chắc chắn sẽ được nhiều người chú ý. "

Biết được danh tính của Phan lão tam, các cô gái trẻ xung quanh đều không khỏi ghen tị.

"Thật không ngờ, ở một nơi như này lại gặp được người tìm kiếm minh tinh."

"Người phụ nữ đó thật may mắn, đi dạo trong siêu thị lại có thể được người khai thác minh tinh để mắt tới. Nếu cô ấy bước vào ngành giải trí, sau này sẽ phát tài đúng không?"

"Bạn không nhìn thấy khuôn mặt của người ta à. Cho dù là những nữ minh tinh hạng nhất cũng chưa hẳn xinh đẹp như thế, được người khai thác ngôi sao để mắt tới cũng chuyện dĩ nhiên."

Lâm Dật ngắm nghía tấm danh thiếp trong tay, sau đó trả lại vào tay của Phan lão tam.

"Giới giải trí thì quên đi. Ông đi hỏi người khác đi. Tôi thấy cô gái bán cá phía trước kia cũng khá tốt đấy. Tôi đã chỉ đường cho ông rồi đấy. Hãy coi trọng nhé."

Vẻ mặt của Phan lão tam có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn mỉm cười.

"Tôi biết hai người là người yêu của nhau, nhưng vấn đề này vẫn là do bạn gái của anh quyết định mới đúng chứ."

"Công việc của tôi luôn do anh ấy quyết định, vì vậy ông có thể hỏi anh ấy." Kỷ Khuynh Nhan cười nói:

"Nếu anh ấy đồng ý, thì tôi đồng ý."

Mặc dù bị hiểu lầm, nhưng Kỷ Khuynh Nhan cũng không giải thích.

Đó không phải là vấn đề lớn, chỉ là hiểu lầm thôi.

Lâm Dật giang tay, "Ông đã nghe thấy rồi chứ, tôi chỉ có thể nói: Xin lỗi."

Phan lão tam do dự một lúc lâu, bị cuốn hút trước dung mạo của Kỷ Khuynh Nhan khiến ông ta không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy.

"Cô gái, tôi có thể vỗ ngực cam đoan rằng chỉ cần cô theo tôi vào ngành giải trí, đảm bảo sẽ cực kỳ nổi tiếng, chẳng lẽ cô muốn người khác nắm giữ số phận của cô sao?"

"Với lại có điều cô có thể chưa biết, Liễu Phương Phi người hiện nay đang được chú ý nhiều nhất trong làng giải trí, năm đó chính là tôi tìm được."

"Trời ơi, không phải chứ, Liễu Phương Phi hóa ra do ông ta tìm kiếm được sao? Kể từ khi bộ kịch cung đình lan truyền thì đã ngồi vững ở vị trí nữ diễn viên hạng nhất rồi."

"Tôi nghe nói thu nhập trong năm qua của Liễu Phương Phi là 70 triệu tệ, xếp hạng trong top 20 của tất cả những người nổi tiếng. Không ngờ lại bị kẻ có bề ngoài xấu xí này phát hiện ra. Thật khiến người khác bất ngờ. "

Nghe những bình luận của người khác, Phan lão tam có chút tự tin.

"Cô gái này, tôi nghĩ điều kiện vốn có của cô ưu tú hơn Liễu Phương Phi. Chưa đến một năm, tôi đảm bảo cô có thể trở thành nữ minh tinh hạng nhất với thu nhập hàng năm trên 100 triệu tệ."

Nhìn thấy Phan lão tam dáng vẻ nghiêm túc, Kỷ Khuynh Nhan cố nén cười nói với Lâm Dật:

"Thu nhập hàng năm hơn 100 triệu nhân dân tệ, em có chút động lòng ."

Ngay khi những lời này nói ra, Phan lão tam vui không ngậm được miệng, hướng về phía Lâm Dật nói :

"Chàng trai này, bạn gái của anh đã có dự định phát triển trong giới giải trí, tôi nghĩ anh không nên ngăn cản nó. "

"Tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, nếu cô ấy đã nói như vậy, tất nhiên tôi sẽ không ngăn cản." Lâm Dật trịnh trọng nói.

Phan lão tam vẻ mặt vui mừng, "Anh chắc chứ?"

"Tất nhiên rồi." Lâm Dật nói:

"Nhưng phải đợi 15 năm sau."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 166.
Bình Luận (0)
Comment