Sau khi mua thuốc xong, Lâm Dật lái xe đến thành phố Trung Tài, chuẩn bị giao thuốc.
Dang dang dang—
“Chờ một chút, đến đây.”
Lâm Dật gõ cửa, bên trong truyền lại tiếng trả lời.
Cửa được mở ra, một người phụ nữ đứng ở cửa, nàng mặc váy ngắn và khoác áo voan mỏng, trông rất gợi cảm.
"Thế mà lại là cậu!"
Nhìn thấy người bên trong, Lâm Dật vô cùng bất ngờ.
Thật không ngờ lại là Mạc Thanh Uyển mà anh đã tình cờ gặp phải trước đó vài ngày.
“Trùng hợp thật, lại có thể gặp cậu ở đây.” Lâm Dật cười nói.
“Cậu thế mà lại đi làm shipper rồi sao?” Mạc Thanh Uyển mắt to mắt nhỏ nhìn Lâm Dật, có chút không thể tin được rằng người đứng ở đây thật sự là Lâm Dật.
"Sao vậy? Tôi làm shipper không được sao?"
Nói xong, Lâm Dịch lấy thuốc trong túi ra:"38 tệ, tiền mặt hay WeChat?"
"Haha ..." Mạc Thanh Uyển khoanh tay trước ngực, không nhận thuốc mà Lâm Dật mua đến, vẻ mặt có chút hả hê.
"Đây là làm sao vậy? Là vì làm ăn thua lỗ mất hết tiền nên phải chạy việc vặt cho người khác? Hay là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây(*) vậy?"
(*)Đây là ngạn ngữ Trung Quốc, ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì.
Lâm Dật bật cười :“Tôi làm gì cũng không liên quan đến cậu, không phải trước tiên nên thanh toán tiền sao?”
Lâm Dịch có chút không nói nên lời, anh vốn định chạy thêm một đơn hàng nữa sau đó nhận được đánh giá khen ngợi năm sao gì gì đó.
Không ngờ lại gặp phải loại “mặt hàng” này, có lẽ là đánh giá khen ngợi 5 sao này phải bị nhỡ thôi.
"Gấp gáp cần tiền như vậy để làm cái gì thế? Cậu nghèo đến như vậy sao?" Mạc Thanh Uyển chế giễu:
"Cậu thật là đã khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy. Mấy ngày trước còn lái chiếc xe Rolls Royce Phantom, bây giờ lại làm shipper. Nếu đã không có bản lĩnh lớn như thế thì đừng kinh doanh. Bây giờ thì hay rồi, tiền đều mất sạch, cậu nên nhìn nhận lại bản thân mình đi. "
Lâm Dật không biết nói gì cho phải.
Anh cảm thấy Mạc Thanh Uyển sau khi bị mình từ chối dường như tâm lý xảy ra chút vấn đề.
Chẳng lẽ cô lại hy vọng bản thân anh trở nên hèn kém như vậy?
"Sợ rằng tôi làm cậu thất vọng rồi. Công việc kinh doanh của tôi đang tốt, Phantom vẫn ở đó, không cần cậu phải hao tâm tổn trí."
"Cậu đang lừa ai ở đây? Nếu công việc kinh doanh không thua lỗ vậy ai đang làm shipper thế? Không có việc để làm à? "
“Cậu hiểu như thế nào cũng được, tôi không quan tâm lắm.” Lâm Dật nhún nhún vai, quả thực không muốn cùng Mạc Thanh Uyển so đo quá nhiều.
Bởi vì thiểu năng trí tuệ là bệnh, hơn nữa còn có thể truyền nhiễm.
"Thuốc này tôi không cần nữa. Hãy mang trả lại đi." Mạc Thanh Uyển cố tình gây khó dễ.
"Thuốc đã mua rồi không thể trả lại. Chẳng lẽ ngay cả kiến thức cơ bản này cậu cũng không biết?"
"Tôi mặc kệ. Dù sao, tôi cũng không muốn nữa. Còn về việc có thể trả lại được hay không thì đó là việc của bản thân cậu. "
“Được rồi, cậu không muốn thì thôi.” Lâm Dật thật sự không muốn phí lời với Mạc Thanh Uyển, cất thuốc, chuẩn bị rời đi.
“Lâm Dật, khoan vội đi chứ.” Mạc Thanh Uyển sắc mặt cùng thanh âm có vẻ quỷ quyệt, nói: “Đúng lúc tôi rảnh rỗi không có việc gì, để tôi chụp cho cậu vài bức ảnh.”
"Chụp ảnh cho tôi để làm gì? "
"Hotboy của trường Khoa học và Công nghệ tiếng tăm lừng lẫy, sau khi khởi nghiệp thất bại đã phải đi làm shipper. Một tin chấn động như vậy, tôi phải chia sẻ cho các bạn trong lớp của chúng ta biết. Sau đó tôi sẽ tâng bốc cậu nhiều hơn, như vậy công việc kinh doanh của cậu lại trở nên tốt hơn. "
"Không phải tôi chỉ là đã từ chối cậu thôi à? Còn oán giận trong lòng như thế này sao? Bình thường một chút đi, tâm lý bớt vặn vẹo lại đi. "
"Cậu thấy tôi giống như một người có tâm lý méo mó sao?", Mạc Thanh Uyển kiêu ngạo nói: "Thành thật mà nói, tôi cũng muốn cảm ơn cậu. Nếu hồi đó cậu không từ chối tôi, có lẽ tôi sẽ phải chịu đựng gian khổ cùng cậu, kết cục cuối cùng cũng là chia tay.”
"Nhưng ông trời đã ưu ái tôi hơn, phù hộ cho tôi không phải ở bên cậu, cho tôi gặp được bạn trai hiện tại, tốt hơn nhiều so với kẻ dũng cảm mà ăn hại như cậu."
"Vậy mà lại có người thích cậu cơ đấy? Não có bong bóng à? "
"Cậu dám nói bạn trai của tôi như thế! Tin tôi đem chuyện này nói cho anh ấy biết hay không. Cẩn thận ngay cả công việc shipper này của cậu cũng không làm nổi đâu! "
Lâm Dật cảm thấy cạn lời, đối mặt với người có vấn đề về đầu óc như thế chỉ có thể tạo thành một kẻ giết người.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói thiếu kiên nhẫn từ trong phòng phát ra:
“Làm cái gì vậy, lề mà lề mề, muốn mua thì mua, không mua thì quay trở về đây, mau bắt đầu nhanh đi.”
Nhìn thấy người nói, Lâm Dật càng thêm bất ngờ.
Đây không phải là Dương Phong - con trai của Dương Thiên Ba sao?
Lúc này trên người Dương Phong đang quàng khăn tắm, vừa nói vừa lau tóc.
Có vẻ như đã sẵn sàng muốn cùng Mạc Thanh Uyển ở trên trời - dưới đất giao chiến một phen
Chỉ là Dương Phong vừa nhìn thấy Lâm Dịch thì cả người đều sửng sốt, giống như dưới chân bị đóng đinh vậy, không ngờ lại gặp được anh ở đây!
Cuộc gặp gỡ giữa Dương Phong và Mạc Thanh Uyển dường như là một sự tình cờ, nhưng trong đó lại có một mối liên hệ tất yếu.
Mạc Thanh Uyển ban đầu làm việc ở Tập đoàn bất động sản Viễn Đông, đó cũng chính là mảng bất động sản của gia đình Dương Phong phụ trách.
Trong khi ở Tập đoàn Viễn Đông Mạc Thanh Uyển phụ trách công việc hậu cần.
Ngoài ra, Dương Phong cũng đã bắt đầu tiếp quản công việc của gia đình, thường xuyên cùng cô qua lại thì cũng có chút liên lạc với Dương Phong.
Tra nam tiện nữ gặp nhau, tự nhiên sẽ tạo ra tia lửa. Mạc Thanh Uyển cũng không tiết lộ chuyện mình có bạn trai.
Cả hai qua lại hẹn gặp nhau mấy lần nhưng cũng không tiếp xúc và giao lưu với nhau quá nhiều.
Cho đến khi Lâm Dật xuất hiện, Mạc Thanh Uyển đã chia tay bạn trai cũ.
Mà Mạc Thanh Uyển lúc này không có nhà để ở nên đã liên lạc với Dương Phong rồi trò chuyện trong mấy chục phút. Quan hệ giữa hai người lúc này đã trở nên tốt hơn, sau đó liền lập tức đi khách sạn để thực hành bước “phát pháo” đầu tiên sau khi cô ta chia tay.
“Em, hai người quen nhau à?”
“Đương nhiên là quen rồi, anh yêu, để em giới thiệu với anh một chút.” Mạc Thanh Uyển khoác tay Dương Phong, nói:
“Cậu ta tên là Lâm Dật, là bạn học đại học của em. Trước đó lập nghiệp kiếm được không ít tiền, còn mua lại toà tháp đôi Song Tử, nhưng cậu ta không lường trước, trong vài ngày đã mất hết tiền, bây giờ phải ra ngoài làm shipper cho người ta, công việc thấp kém. Đúng là đời người vô thường. ”
Mạc Thanh Uyển càng nói càng mạnh miệng, giống như mở máy phát thanh, không thể dừng lại.
"Năm đó khi còn đi học, cậu ta là hotboy của trường chúng em, còn viết tặng em một bức thư tình, nhưng em đã phớt lờ cậu ta."
"Vả lại trước khi cậu ta phá sản, cũng đã đến công ty tìm em, nhưng em cảm thấy cậu ta chí lớn nhưng tài mọn, không có nội tú (*). Chỉ là một tên giàu có nên không đồng ý ở bên cậu ta. Bây giờ xem ra dự đoán của em đã linh nghiệm. Nhanh như vậy mà đã mất hết gia tài hàng tỉ. Em đoán rằng đổi một tên đầu lợn cũng không thể thua lỗ nhanh được như thế.”
(*) nội tú: chỉ người có vẻ bề ngoài vụng về nhưng thực chất lại thông minh, cẩn thận )
Bốp!
Dương Phong tát vào mặt Mạc Thanh Uyển một cái tát.
"Mẹ kiếp nhà mày, muốn tìm chỗ chết hả? Lại dám vu khống cho anh Lâm. Có tin không tao đánh chết mày".
Mạc Thanh Uyển che mặt, bị đánh ngã xuống đất. Bộ dạng đầu bù tóc rối giống như một con ma.
"Anh, sao anh lại đánh em? Cậu ta phá sản rồi, không thể so sánh với anh được."
"Phá sản cái đầu cô đấy." Dương Phong chỉ vào mũi Mạc Thanh Uyển và chửi ầm lên:
"Anh Lâm là muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Con mẹ nó, cô nghĩ rằng ai cũng đều giống như cô sao. Trong túi có mấy đồng tiền dơ bẩn mỗi ngày đều đem ra ngoài giả vờ làm màu? Cô tưởng cô cái gì cũng làm được sao?"
------
Dịch: MBMH Translate