Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1732 - Chương 1730: Bắt Đầu Cuộc Thi Đấu Cá Nhân

Chương 1730: Bắt Đầu Cuộc Thi Đấu Cá Nhân
Chương 1730: Bắt Đầu Cuộc Thi Đấu Cá Nhân
Chương 1730: Bắt Đầu Cuộc Thi Đấu Cá Nhân




"Anh nói trình độ của chúng tôi chỉ tạm chấp nhận?" Lý Dã nói tiếp:

"Vậy chúng ta lập tức so tài một chút, nếu anh có thể kiên trì đỡ được ba chiêu của tôi thì xem như anh lợi hại."

"Không thành vấn đề."

"Này này này. Các người làm gì vậy. Tôi vẫn chưa đồng ý đấy, tại sao dám tự mình quyết định hả!" Lưu Quảng Hiền chặn lại nói.

"Cục trưởng Lưu, ông đừng cản nữa, dù sao chuyện này cũng mang ý nghĩ học hỏi lẫn nhau thôi mà. Vả lại anh ta cũng muốn tham gia, ông phải cho anh ta cơ hội biểu hiện chứ." Lục Duệ ồn ào nói.

"Tiểu Lục nói rất đúng." Tạ Xuân Thành thuyết phục:

"Lão Lưu à, ông đừng cản trở nữa. Cậu ta thể hiện tốt như vậy nếu ông không để cậu ta tham gia, chứng minh trong lòng ông có ý đồ khác, không cần phải che che giấu giếm nữa."

"Cứ quyết định như vậy đi, đợi lát nữa các người phái Lâm Dật ra sân, chúng ta so tài với nhau một trận nào." Ngụy Đại Long nói.

Đám người không cho Lưu Quảng Hiền cơ hội phản bác đã tự ý quyết định mọi chuyện như vậy.

"Đi thôi. Lên xe. Chuẩn bị một chút rồi thi đấu."

Đám người lần lượt lên xe, bọn người bên phía Lâm Dật vẫn ở nguyên chỗ cũ.

"Tôi thấy thằng nhóc nhà cậu nông nổi quá rồi đấy. Thực lực như cậu mà muốn khoa tay múa chân với bọn họ."

Lưu Quảng Hiền tức giận nói:

"Cậu chưa từng luyện tập cách tranh đấu và nắm bắt người, cậu cho rằng chỉ dựa vào sức lực mạnh của bản thân đã có thể đánh bại bọn họ sao? Nếu cậu bị thương thì làm sao bây giờ. Ngày nào cũng chỉ biết hiếu chiến đánh nhau, tôi cũng không biết nên nói gì với cậu mới tốt đây."

Lâm Dật cũng biết Lưu Quảng Hiền muốn tốt cho mình, anh cười ha ha nói:

"Lãnh đạo bớt giận. Cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết chắc đâu."

"Cái này còn cần thi đấu mới biết à, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, lấy trình độ của cậu, căn bản tham gia không nổi cuộc tranh tài như vậy."

"Không phải mọi người đã nói rồi sao. Chỉ là học hỏi lẫn nhau thôi, thua cũng không mất mặt." Lâm Dật nói tiếp:

"Vả lại, chúng ta đã thắng trong cuộc thi đoàn đội, bây giờ đã có điểm tích lũy làm ưu thế, cho dù tôi có kéo đội chúng ta xuống, những người khác cũng có thể dành lại được. Vấn đề không lớn."

"Lãnh đạo, nếu không cứ để Lâm Dật thử xem. Dù sao chúng ta đã thắng cuộc thi đoàn đội, đằng sau chỉ cần có điểm tích lũy, chúng ta đã có thành tích rồi." Lý Tường Huy nói.

Lưu Quảng Hiền ngẫm nghĩ, cuối cùng đồng ý.

"Vậy được rồi, cậu thử một chút đi." Lưu Quảng Hiền nói thêm:

"Nhưng có chút chuyện tôi phải nói rõ với cậu, nếu cậu cảm thấy bản thân không chịu được nữa thì phải nhanh chóng xuống đài, đừng ở trên đó khoe khoang."

"Không thành vấn đề."

"Đi thôi, lên xe trước. Đi tham gia trận tiếp theo."

Bởi vì khoảng cách không xa, đám người đến sân thi đấu cá nhân rất nhanh.

Lúc này, ba đội khác đã có mặt ở đây rồi.

"Lâm Dật thật sự có chút trình độ đấy, nhưng dù sao cậu ta cũng chỉ là một thanh niên có sức khỏe hơn người thường thôi. Lần này phải cử người ổn hơn để thi đấu." Ngụy Đại Long nói.

"Lão Lưu đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc thi đấu này, về tổng thể trình độ không kém hơn chúng ta. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Lâm Dật bị cử ra sẽ kéo thấp trình độ chung của bọn họ. Chúng ta càng có phần thắng hơn." Tạ Xuân Thành nói chắc chắn.

"Nhất định phải giao thằng nhóc kia cho tôi xử lý." Lục Duệ nói tiếp: "Anh ta dám treo tôi lên, khiến tôi tức chết."

"Ha ha..."

Đám người bật cười: "Được được được, giao cho cậu."

Rất nhanh, bọn người Lâm Dật tới nơi, phát hiện bên ngoài ngừng mười mấy chiếc xe buýt.

"Hình như có rất nhiều người đến đây, không phải bọn họ đến đây xem đấy chứ." Lâm Dật hỏi.

Lý Tường Huy gật gật đầu: "Bọn họ là những học viên đến từ học viện cảnh sát. Lúc nãy là người của đội tác chiến, bọn họ đến đây tham quan. Có lẽ bây giờ cậu rất nổi tiếng đấy."

"Chuyện này không thú vị đâu."

Nói đùa với nhau vài câu, một đoàn người đi vào sân thể dục.

Trong sân người ngồi chật kín. Từng hàng sinh viên trẻ tuổi nối tiếp nhau, khắp nơi tràn trề sức sống thanh xuân. Lâm Dật có cảm giác như mình trẻ lại vài tuổi.

"Chậc chậc chậc, trình độ người xem trong ngành này khá đấy." Lâm Dật bình luận.

Lý Tường Huy có chút không rõ: "Ý cậu là sao?"

Lâm Dật chỉ chỉ phía trên người xem, nói ra:

"Trong đám học viên phía trên có hơn một nửa đều là nữ, trông cũng xinh đẹp đấy."

"Nghiêm túc một chút đi, nơi này là trường hợp công cộng." Cố Diệc Nhiên trợn mắt nói nhỏ với Lâm Dật.

Mặc dù Lâm Dật đã rất nghiêm túc, nhưng đám học viên phía dưới lại có chút mất khống chế.

"Đến rồi đến rồi, anh trai một pk mười lăm đến rồi!"

Nhìn thấy Lâm Dật, đám nữ sinh ở đây bắt đầu bàn luận ầm ĩ, trong ánh mắt đầy ngôi sao nhỏ.

"Tớ phát hiện nhìn anh ấy ở ngoài còn đẹp hơn trong băng ghi hình."

"Quả nhiên, mấy anh đẹp trai đều nên giao nộp cho quốc gia."

"Quan trọng là người ta không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, trình độ còn thuộc hàng cao cấp. Tớ quyết định rồi, sau này tớ không làm fan của mấy minh tinh kia nữa, tớ sẽ là fan của anh ấy!"

Nghe thấy tiếng bàn luận trong sân, Chu Hưng Hải thờ ơ nói:

"Thôi đi. Dựa vào quan hệ mới thắng cuộc thi, có cái hay đâu mà hào hứng!"

Lý Tường Huy cũng lắc đầu. Mấy cô gái trẻ tuổi này có chút điên cuồng quá rồi.

Lâm Dật không để ý lắm đến mấy tiếng hoan hô bên cạnh, anh đang quan sát tình huống toàn sân.

Có thể thấy rõ những người sẽ tham dự trong trận thi đấu cá nhân này.

Lý Dã, Lục Duệ và Chung Tín Hoành cũng tham gia trận đấu cá nhân, nhưng mấy người đứng cạnh bọn họ là những gương mặt xa lạ, vừa rồi cũng không thấy mấy người kia.

Lâm Dật cẩn thận quan sát một chút, nhìn tư thế giơ tay nhấc chân của bọn họ đã biết trình độ của mấy người này không hề yếu kém.

Nhưng nhìn tổng thể đội hình, anh muốn giành hạng nhất cũng không phải chuyện khó gì.

Sau khi cân nhắc thực lực của hai bên, Lâm Dật không để ý tới bọn họ nữa.

Anh nhìn sang vài hướng khác.

Dù sao người đẹp nhiều như vậy, không nhìn thì thật lãng phí.

Sau đó, Lâm Dật lại quan sát bên phe mình một chút.

Trừ mình ra, có hai người tham gia cùng trước đó anh đã gặp rồi.

Một người trong đó là Hàn n Long, còn lại chính là Lưu Chí Cường, là em trai của Lưu Chí Hào.

Trừ hai người đó ra, Lâm Dật còn phát hiện một người đang nhìn mình bằng ánh mắt thù hận.

"Đội trưởng Lý, người ở sau lưng kia xảy ra chuyện gì à? Anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, cứ giống như tôi lừa tiền của anh ta."

Lý Tường Huy quay đầu nhìn lại, cười nói:

"Cậu ta tên Cao Nham, lúc đầu cậu ta được cử tham gia thi đấu cá nhân, nhưng vì chuyện của cậu nên cậu ta không thể ra sân, vì vậy đương nhiên nhìn cậu không vừa mắt."

"Thì ra chuyện là như vậy."

Cùng lúc đó, Hàn n Long và Lưu Chí Cường đi đến trước mặt Lưu Quảng Hiền.

"Lãnh đạo, chuyện này không thể bàn bạc thêm nữa sao?" Hàn n Long nói tiếp:

"Lâm Dật thật sự thông minh, nhưng muốn thi đấu cá nhân, chỉ dựa vào trình độ của anh ta thì chắc chắn không được."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, vẫn nên để Tiểu Cao ra sân, tôi biết rõ trình độ của cậu ấy. Ba người chúng tôi cùng một đội, nhất định sẽ là tổ hợp có trình độ cao nhất trong bốn đội, muốn giành hạng nhất không thành vấn đề. Đừng nên để Lâm Dật đi."

"Hừm..."

Lưu Quảng Hiền thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Tôi hiểu điều mọi người lo lắng, nhưng vừa rồi chúng ta đã đồng ý với người ta rồi. Tôi không thể thay đổi, nếu không cái mặt mo này của tôi cũng không cần nữa."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment