Chương 1729: Để Lâm Dật Xuất Chiến
Chương 1729: Để Lâm Dật Xuất Chiến
Nội dung bên trong loa phát thanh khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.
"Loa phát thanh vừa nói gì vậy? Con tin được cứu ra rồi à?"
Tất cả mọi người sững sờ một hồi lâu, Trương Tử Hân thử thăm dò hỏi:
"Hình như trong loa phát thanh thật sự đã nói như vậy."
"Như vậy nói cách khác, Lâm Dật đã cứu được con tin rồi?"
"Dựa theo quy định thì là như vậy."
"Tại sao thằng nhóc đó làm được? Một người có thể đánh úp mười lăm người à?"
"Tôi cũng không biết." Lý Tường Huy hưng phấn nói:
"Chờ chút nữa cậu ta ra sẽ hỏi cậu ta xem trong đó đã xảy ra chuyện gì."
Cố Diệc Nhiên cũng vô cùng vui mừng khi Lâm Dật đạt được thành tích như vậy.
Nhưng cô ấy đè nén tâm tình kích động của mình lại bởi vì hai người không hợp nhau lắm.
Trên mặt cô ấy đan xen đủ cảm xúc phức tạp, khiến cô có chút đáng yêu.
"Nói bậy bạ gì đấy, làm sao một người có thể đánh ngã mười lăm người." Ngụy Đại Long nói.
"Có phải ông đang ghen tị đúng không? Cứ nói thẳng." Lưu Quảng Hiền nói.
"Không đến mức ghen tị, chủ yếu là không có khả năng này. Một đấu một cậu ta còn chưa chắc là đối thủ của đám người cảnh vệ kia, vậy làm sao một người có thể đánh úp hết phe đối phương."
"Chắc chắn không phải đối đầu trực tiếp, là dùng mưu trí." Lưu Quảng Hiền nói tiếp:
"Cho nên tôi đã nói loại chuyện này còn cần phải động não mới được, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân nhất định không đủ."
"Tôi thấy trong chuyện này nhất định có chuyện mờ ám gì khác, đợi lát nữa lúc cậu ta đi ra, chúng ta phải hỏi rõ ràng."
"Đúng, nhất định không đơn giản như vậy!" Lý Dã nói tiếp:
"Người của khu cảnh vệ có trình độ rất cao, nếu một đấu một, một người bọn họ có thể đánh hai người chúng ta."
"Nếu nói dùng mưu trí, vậy càng không có khả năng. Trình độ kỹ thuật chiến đấu của những người đó người sau giỏi hơn người trước, căn bản không có khả năng để Lâm Dật tìm được lỗ hổng. Nhất định trong này dùng thủ đoạn khác." Lục Duệ nói.
Có thể nhìn ra được, Lục Duệ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi Lâm Dật treo anh ta lên.
"Các người cảm thấy không chấp nhận được việc mình đã thua chứ gì. Đợi lát nữa người ra rồi sẽ biết chuyện gì xảy ra thôi."
Không bao lâu sau, Lâm Dật và bọn người Mạc Hồng Sơn cười ha hả từ trong nhà xưởng đi ra.
Nhìn biểu cảm của bọn họ, bọn người Lưu Quảng Hiền có chút không ngờ tới.
Nhìn bầu không khí giữa bọn họ hình như là quen nhau, nếu không cũng không có khả năng xảy ra tình huống như vậy.
Mọi người đi tới bên cạnh đám người Lưu Quảng Hiền.
"Chào thủ trưởng."
Bọn người Lưu Quảng Hiền nhao nhao cúi chào.
Mạc Hồng Sơn có quân hàm đại tá, là người có cấp bậc cao nhất trong đám người ở đây, sau khi mọi người nhìn thấy anh ta đương nhiên phải cúi chào.
"Không cần nhiều quy tắc như vậy. Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây xem một chút." Mạc Hồng Sơn nhìn Lưu Quảng Hiền, nói:
"Đội viên của các ông biểu hiện rất tốt, sau này đề bạc cậu ta cho tốt, nhất định không sai đâu."
Mạc Hồng Sơn đã nói như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
"Thủ trưởng, ngài quen Lâm Dật à?"
Mạc Hồng Sơn gật gật đầu: "Lúc trước từng gặp mặt một lần, vẫn còn chút ấn tượng với cậu ta."
Mạc Hồng Sơn không nói thêm gì, càng không vạch trần thân phận của Lâm Dật, nếu không anh ta không thể nào sống yên ổn trong phân cục của mình nữa rồi.
"Thì ra là như vậy."
Mạc Hồng Sơn nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Chuyện bên này đã xong rồi, chúng tôi về trước, mọi người tiếp tục so tài đi."
"Được, tôi tiễn ngài."
Sau đó, đám người đưa bọn người Mạc Hồng Sơn ra xe, sau đó nữa đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi.
Lý Tường Huy vỗ vỗ bả vai Lâm Dật.
"Thằng nhóc này, cậu được lắm, vậy mà có mối quan hệ dạng này đấy."
"Cũng không tính là mối quan hệ gì đâu, chỉ là từng gặp một lần."
"Vậy cũng giống nhau thôi. Chúng ta có muốn gặp người như thế cũng không có cơ hội đâu."
Lưu Quảng Hiền đi tới, vỗ vỗ bả vai Lâm Dật.
"Hôm nay cậu biểu hiện không tệ, chờ lúc trở về, tôi sẽ luận công ban thưởng."
"Vậy tôi không khách sáo nữa."
"Lão Lưu, các người thật may mắn." Tạ Xuân Thành thờ ơ nói tiếp:
"Nếu không phải cậu ta quen biết thủ trưởng khu cảnh vệ, sợ rằng cậu ta đã bị loại từ sớm rồi."
"Ăn nói kiểu gì vậy. Bọn tôi dựa vào thực lực của mình dành chiến thắng có được không hả."
"Ông không cần giải thích nữa. Nếu chút chuyện này mà nhìn không ra, chúng ta cũng không cần lẫn lộn trong giới này nữa."
"Lão Tạ nói đúng lắm. Hai người bọn họ từng gặp mặt một lần, thủ trưởng liền cố ý nhường, để cậu ta cứu được con tin. Nếu không dựa vào trình độ của đám thủ vệ, cậu ta đã bị loại từ lâu rồi."
"Đúng đúng đúng, chúng ta không phục!"
Đám người Lý Dã và Lục Duệ cùng nói:
"Hoàn toàn không phải dựa vào thực lực chân chính của bản thân dành chiến thắng."
"Có thắng hay không cũng không sao, dù sao đội ngũ của các người đều bị tôi loại bỏ." Lâm Dật cười ha ha, nói.
"Ít ngồi đó châm chọc người khác đi, chẳng qua cậu may mắn thôi." Chung Tín Hoành nói tiếp:
"Là ngựa chết hay là lừa chết, cứ lôi nó ra đi dạo là biết thôi. Đợi lát nữa lúc thi đấu cá nhân sẽ biết thật giả thế nào."
"Thật ngại quá. Lâm Dật sẽ không tham gia thi đấu cá nhân, tôi đã phái những người khác ra rồi." Lưu Quảng Hiền nói bình chân như vại(*), giống như đã lường trước chuyện này.
(*)bình thản, không lo lắng gì
"Nói như vậy không đúng rồi. Đợi lát nữa thi đấu có một hạng mục là cho người mới ra thi đấu, trình độ của Lâm Dật cao như vậy, chẳng lẽ ông không phái cậu ta ra à?"
"Trình độ của cậu ta thật sự không có chỗ chê, nhưng tôi đã sắp xếp người khác tham gia thi đấu cá nhân rồi, để cậu ta nghỉ ngơi một chút."
"Ha ha..." Ngụy Đại Long nở nụ cười.
"Tôi cảm thấy ông có dự tính khác thì có."
"Nói gì vậy hả."
"Ông đã tìm được mấy người khác làm người mới, vậy nên mới không để Lâm Dật ra, đúng không?"
Trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ chuyện này, bởi vì ai cũng làm như vậy.
Nhưng bị người ta nói ra ở ngay trước mặt thì không mang ý nghĩa như lúc đầu nữa.
"Ông bớt nói bậy bạ lại đi, tôi không làm mấy chuyện đó!"
"Nếu trong lòng ông không có gì mờ ám, đợi lát nữa thi đấu cá nhân cứ phái Lâm Dật ra đi." Ngụy Đại Long nói tiếp:
"Trình độ của cậu ta cao như vậy, chắc chắn là người có trình độ cao nhất trong nhóm người của các người. Hơn nữa cậu ta còn là người mới, phái cậu ta ra là thích hợp nhất."
"Đúng vậy. Anh ta loại bỏ được tất cả chúng tôi, nhất định trình độ miễn bàn. Vậy nên sẵn tiện để chúng tôi có thể thấy một chút thực lực chân chính của anh ta." Lý Dã vừa cười vừa nói.
"Lâm Dật, rốt cuộc anh có dám hay không, nếu không cứ việc nói thẳng, cũng không có gì mất mặt cả." Lục Duệ nói.
"Các người đừng..."
"Lãnh đạo..."
Lưu Quảng Hiền vẫn chưa nói xong hết câu đã bị Lâm Dật cắt ngang.
"Lãnh đạo, bọn họ đã có yêu cầu như vậy, ông cũng đừng ngăn cản nữa, để khỏi bị người ta đàm tiếu."
"Không được. Tôi có sắp xếp của mình, không thể cử cậu ra được."
Lưu Quảng Hiền hiểu rất rõ trình độ của Lâm Dật.
Tố chất thân thể vô cùng mạnh mẽ, tài bắn súng cũng là hạng nhất.
Nhưng cho dù thế nào vẫn không thay đổi được việc cậu ta chỉ là một con người bình thường.
Trong cuộc tác chiến đoàn đội, cậu ta có thể dựa vào mưu trí dành được chiến thắng.
Nhưng trong cuộc thi đấu cá nhân lại dựa vào thực lực chân chính, không có chuyện lợi dụng cơ hội để dành chiến thắng.
Nếu như Lâm Dật thật sự đi lên, nhất định cậu ta sẽ bị đánh bầm dập mặt mũi.
Cho nên dù thế nào, mình cũng không thể để cậu ta tham gia cuộc thi đấu cá nhân.
"Thật ra, tôi cảm thấy trình độ của bọn họ cũng tạm chấp nhận. Nói không chừng có thể đánh thắng một hai người, giành vinh quang cho đội của chúng ta."
------
Dịch: MBMH Translate