Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1730 - Chương 1728: Anh Ấy Đến Từ Một Đơn Vị Mật

Chương 1728: Anh Ấy Đến Từ Một Đơn Vị Mật
Chương 1728: Anh Ấy Đến Từ Một Đơn Vị Mật
Chương 1728: Anh Ấy Đến Từ Một Đơn Vị Mật




Thấy cấp dưới lên tiếng, Mạc Hồng Sơn nhìn sang.

Người nói tên Mã Minh, là một tân binh mới ngoài hai mươi tuổi, tóc ngắn, không quá cao, khuôn mặt thật thà chất phác.

“Cậu không muốn nhận thua sao?”

Mã Minh gãi đầu cười gượng: “Tuy rằng quan hệ tốt, nhưng chúng ta cũng phải khoa tay múa chân một chút chứ. Ở bên ngoài nhiều người như vậy, nếu để bọn họ thấy người trong khu cảnh vệ của chúng ta thất bại, sau này chẳng phải sẽ trở thành trò cười ư?”

Cao Sùng mỉm cười không nói, cảm thấy chuyện này khá thú vị.

Lâm Dật không nói lời nào, cứ vậy đi ra ngoài cũng tốt, nhưng nếu có người phản đối thì đấu một trận cũng không thành vấn đề.

Mạc Hồng Sơn nhìn những người khác: “Các cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

“Chúng tôi không muốn thua.” Có người phụ họa.

Nhưng những người đồng ý chỉ chiếm một phần.

Có năm người đứng sang một bên, cố nén cười và không nói gì.

Họ đều là những cựu binh và đều biết tới Lâm Dật.

Trình độ của người này không phải mạnh bình thường đâu.

Đừng nói bọn họ, ngay cả sếp Mạc đi lên cũng không phải là đối thủ của anh ta. Nếu đánh nhau thì cuối cùng người thua chắc chắn sẽ là phe mình mà thôi.

Tốt hơn hết là cứ như vậy mà ra ngoài, tránh bị đánh một trận không đáng.

“Vậy thì xông lên đánh đi.” Mạc Hồng Sơn nói tiếp:

“Tám người các cậu ra khỏi hàng.”

“Vâng!”

Tám tân binh đứng lên.

Mạc Hồng Sơn nhìn tám người rồi nói:

“Quân số bên ta đông, mười lăm người đánh một người cũng không hay cho lắm. Tám người các cậu cùng lên đi, nếu thắng thì chúng ta sẽ không nhận thua nữa.”

“Như vậy không hay cho lắm, ở đâu ra chuyện tám người đánh một người chứ.” Mã Minh nói tiếp:

“Người anh em này có quen biết với thủ trưởng, chúng ta không thể bắt nạt người quá đáng được.”

“Không sao, các cậu cứ coi như luyện tập đi, không liều mạng thì không vấn đề gì.”

“Vẫn nên thôi đi ạ, một đấu một, như vậy mới công bằng.”

“Tôi cảm thấy trình độ của Tiểu Mã rất tốt, có thể nói là tốt nhất trong nhóm chúng tôi, hoàn toàn có thể đại diện cho chúng tôi.”

“Để Tiểu Mã lên đại diện đi, họ lên chỉ múa chân múa tay, đứng làm cảnh thôi.”

Dưới sự hô hào của mọi người, Mã Minh đứng lên, nhìn Lâm Dật nói:

“Người anh em, chúng ta giao lưu nhẹ nhàng chút nhé.”

“Được rồi, nghe theo cậu.”

Lâm Dật có thể cảm giác được đối phương cũng là một người không dễ khuất phục. Nếu không thì không thể thấy Mạc Hồng Sơn đã nói vậy rồi mà cậu ta vẫn lên tiếng phản đối.

Mọi người lùi lại và nhường vị trí ở giữa nhà kho cho họ.

Mã Minh bày thế và nói với Lâm Dật:

“Người anh em, khi nào sẵn sàng thì có thể ra tay.”

“Cậu cũng thế.”

Mọi người vừa cười vừa xem náo nhiệt, bắt đầu xì xào bàn tán.

“Các cậu thấy trình độ của anh trai này thế nào?”

“Chắc là không tồi, nhưng cụ thể ở mức độ nào thì có khó mà nói được.”

“Anh Tiểu Mã có thể đánh lại anh ta không?”

“Tôi thấy không thành vấn đề. Anh ấy từng tập Kung Fu, sếp Mạc ngày nào cũng khen ngợi cả, đánh nhau với anh trai này chắc không sao đâu.”

Nghe lời bàn luận của các tân binh, mấy cựu binh ngồi ở một bên không nhịn được cười.

Nhân cơ hội này dạy cho họ một bài học, cảm giác khá thú vị.

Đúng lúc này, Mã Minh bắt đầu di chuyển, tìm được một góc độ sắc bén, lao thẳng về phía Lâm Dật.

“Không tồi, cậu đã từng luyện bát cực quyền sao?”

“Tôi luyện được tám năm rồi.”

Mã Minh vừa nói vừa di chuyển.

“Vậy thì đúng là giỏi thật, sau này luyện tập chăm chỉ nhất định sẽ có tiền đồ.”

Nói xong, Lâm Dật bắt đầu di chuyển, nghiêng người về phía trước.

Ngay lập tức, một ngọn núi sắt vững chãi nện vào người Mã Minh!

Bốp!

Một âm thanh trầm thấp vang lên, mọi người đều nghe rõ mồn một!

Người chịu tác động mạnh nhất chính là Mã Minh, có cảm giác như bị xe tải đụng trúng vậy!

Sức mạnh của anh quá lớn!

Các chiêu thức của Lâm Dật có hiệu quả nhanh chóng, chỉ với một chiêu, trận chiến đã kết thúc.

Mã Minh ôm ngực rên rỉ, nằm trên mặt đất một lúc lâu không dậy nổi.

Đây là động tác nổi tiếng nhất và khó nhất trong Bát Cực Quyền của họ.

Dù đã học tám năm nhưng cậu ta vẫn chưa thể thực hiện thành thạo chiêu thức này, vậy mà Lâm Dật lại làm được!

“Cậu thấy thế nào? Có thể đứng lên không?”

Mạc Hồng Sơn cười nói.

“Không sao ạ.”

Mã Minh đau đến nhe răng nhếch miệng: “Người anh em, tôi phục rồi, trình độ của anh cao hơn tôi nhiều lắm.”

Mạc Hồng Sơn mỉm cười nhìn những người khác: “Các cậu chắc cũng đã tâm phục khẩu phục rồi chứ, nếu có ý kiến gì thì có thể lên thử xem.”

“Thôi thôi thôi, chúng tôi không muốn thử đâu ạ.”

Đến anh Tiểu Mã mà còn bị anh ta hạ gục trong một chiêu thì bọn họ càng không thể làm gì, ai lên cũng sẽ bị đánh thôi.

“Nếu các cậu không có gì phàn nàn thì hôm nay đến đây thôi, chúng ta ra ngoài nào.”

“Đi thôi.”

Sau khi bàn bạc kết quả xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp và chuẩn bị ra về.

Lâm Dật và Mạc Hồng Sơn đi trước trò chuyện, Mã Minh lặng lẽ kéo Cao Sùng sang một bên, thì thầm hỏi:

“Anh Cao, anh trai này đến từ đâu mà lợi hại quá vậy, trước đây có phải ở khu cảnh vệ của chúng ta không?”

“Không phải khu cảnh vệ, nhưng cụ thể từ đâu đến thì các cậu không nên hỏi. Chuyện của đơn vị mật không thể dễ dàng nói ra được.”

Nghe đến đây, mọi người đều kinh ngạc.

“Vậy sau này chúng tôi có cơ hội vào đó không?”

“Nghĩ gì vậy chứ, anh Sơn và tôi còn không đủ tư cách đi vào thì các cậu càng không thể.” Cao Sùng nói:

“Đừng nghĩ linh tinh nữa, các cậu cứ huấn luyện thật tốt khu cảnh vệ đi.”

Lần này, tất cả mọi người lại nhìn Lâm Dật một lần nữa, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

...

Bên ngoài nhà máy, tất cả mọi người đều đang sốt ruột nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bởi vì chỉ còn lại một mình Lâm Dật, mọi người đều muốn biết khi nào anh sẽ ra ngoài.

“Lão Lưu, tên nhóc còn lại trong đội ông khá đấy, trụ được một thời gian dài như vậy rồi cơ đấy.” Ngụy Đại Long nói.

“Không phải tôi đã nói với ông rồi sao, cậu ta chính là kỳ binh của chúng tôi, tất cả đều nằm trong dự đoán của tôi hết.”

“Ông đừng khoác lác nữa, tôi nghĩ chắc cậu ta trốn đi mất, không dám xuất đầu lộ diện thì có.”

“Ông không cần quan tâm có trốn hay không, ít nhất thì chúng tôi cũng kiên trì đến cùng.”

“Đúng là vậy thật, nhưng chẳng có ý nghĩa gì. Bên kia vẫn còn mười lăm người mà các ông chỉ có một người. Kết quả đã rõ ràng, làm đại khái thôi là được. Không thể để bao nhiêu người chờ đợi mãi như vậy, lát nữa còn có trận đấu cá nhân nữa.”

Lưu Quảng Hiền bĩu môi, những lời nói của Ngụy Đại Long cũng có lý.

Việc Lâm Dật có thể kiên trì đến tận thời điểm này đã là một kỳ tích rồi.

Muốn đánh bại mười lăm người bên kia là điều không thể, cố chấp mãi cũng chỉ lãng phí thời gian không cần thiết.

“Tiểu Lý, cậu bảo Lâm Dật ra ngoài đi, đấu tới đây là được rồi.”

“Rõ.”

Lý Tường Huy cũng không nói gì nhiều, mười lăm người kia đều đến từ khu cảnh vệ.

Một người mặt hoa da phấn như anh, dựa vào chiến lược của chính mình có thể chiến đấu tới bây giờ này đã làm rất tốt rồi.

Đúng như lời lãnh đạo đã nói, nếu cứ cố chấp sẽ chỉ lãng phí thời gian của nhau thôi.

Nhưng vào lúc này, loa phát thanh của nhà máy lại vang lên.

“Các con tin đã được giải cứu thành công, đội Tân Sơn, chiến thắng!”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment