Chương 1727: Không Thể Chịu Thua!
Chương 1727: Không Thể Chịu Thua!
Giống như nhóm của Lý Dã, đám Chung Tín Hoành cũng sững sờ khi nhìn thấy những quả bom bốc khói dưới chân mình.
Không ai nghĩ rằng người mới kia sẽ ra tay vào thời điểm này.
“Tôi biết rồi, anh ta trốn lâu như vậy là để chờ cơ hội này!” Lưu Tăng Cường nói.
Ý của Lâm Dật chính xác là như vậy.
Hai đội còn lại đã bị loại.
Mối đe dọa duy nhất là các thành viên của đội Thái Bình.
Vì vậy, Lâm Dật đã trốn trong bóng tối, canh giữ nhà kho nơi nhóm cướp đang ở, chờ Chung Tín Hoành và những người khác đến.
Bây giờ, mục tiêu của anh đã đạt được.
Nhìn thấy khói bom trên mặt đất, Chung Tín Hoành và những người khác bỗng chốc mất hết tinh thần và sức lực.
Giống như quả bóng bay xì hơi.
Bằng, bằng, bằng!
Một vài phát súng nữa bay đến, cả năm người họ đều trúng đạn, kết thúc trận đấu ngày hôm nay.
Cùng lúc đó, bên ngoài nhà máy, khi nghe tin Chung Tín Hoành và những người khác bị loại, khóe miệng của các lãnh đạo đều co giật.
Họ vốn tưởng rằng năm người còn lại sẽ có thể lật ngược tình thế và cứu con tin, nhưng không ngờ cuối cùng toàn bộ đội quân lại bị xóa sổ.
“Ba người các anh đúng là, trước trận thì nói hay lắm, làm tôi mất hết tự tin. Không ngờ cũng chẳng ra sao, cuối cùng bị một người mới của chúng tôi loại hết. Vậy là không được rồi.”
“Tên nhãi nhà ông đừng có mà ra vẻ ta đây.” Ngụy Đại Long nói tiếp:
“Tối nay tôi chiêu đãi, chúng ta phân thắng thua trên bàn rượu.”
“Uống thì uống, tôi mà sợ ông chắc.”
Lý Tương Huy có phần cảm thán, hôm nay bảo Lâm Dật tham gia cuộc thi chỉ là muốn cho anh thể hiện bản thân một chút.
Thật không ngờ, tên nhóc này đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Cứ đà này, cho dù không thể giải cứu thành công con tin thì đội của anh ta cũng vẫn là bên biểu hiện tốt nhất, chí ít cũng làm cho lãnh đạo nở mày nở mặt.
Suy nghĩ của Cố Diệc Nhiên cũng không khác Lý Tường Huy là bao.
Biểu hiện của Lâm Dật vượt xa sự mong đợi của cô ta. Cô ta hoàn toàn không thể ngờ Lâm Dật có thể làm được chuyện như vậy.
Đặc biệt là vừa rồi, việc tiêu diệt nhóm Lữ Duệ cũng đã đủ ấn tượng rồi.
Giờ khắc này, xấu hổ nhất chính là nhóm của Hàn n Long.
Trước khi bắt đầu thì giở đủ trò coi thường người khác, chẳng hề coi đối phương ra gì.
Không ngờ đội anh ta lại bị loại ngay đầu tiên, còn Lâm Dật không chỉ kiên trì đến cuối cùng mà còn thành công hạ gục ba đội khác, trình độ này thật sự là của một người mới sao?
“Lão già nhà ông cũng đừng đắc ý quá. Những người bên trong đều đến từ khu cảnh vệ, thân thủ người nào người nấy đề rất cao, chưa kể chỉ huy lại là một cao thủ. Bây giờ bên anh chỉ còn một người, mà đối phương vẫn chưa hề suy giảm quân số, chắc chắn là không thể giải cứu được con tin, một lát nữa sẽ bị tiêu diệt ngay thôi.” Tạ Xuân Thành nói một cách thờ ơ.
“Tôi biết chứ, một mình Lâm Dật sao có thể đánh nổi mười lăm người, thế nhưng lúc đầu đi vào hai mươi người, hiện tại chỉ còn lại có một mình cậu ta. Điều đó cho thấy trình độ của chúng tôi là cao nhất trong bốn đội, cho dù là cuối cùng không thể thể cứu được con tin thì tôi cũng hài lòng rồi.”
Lưu Quảng Hiền, Lý Tường Huy và những người khác chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Dật có thể giải cứu con tin, chỉ cần anh tiêu diệt được những người khác là đã coi như thành công rồi.
Ba người kia đồng loạt liếc nhìn Lưu Quảng Hiền.
Đồng thanh nói: “Không biết xấu hổ.”
...
Lúc này, những người của khu cảnh vệ Trung Hải đã tập trung đông đủ ở nhà kho của nhà máy.
Mặc dù người chỉ huy hành động là Cao Sùng, nhưng chỉ huy thực sự lại là Mạc Hồng Sơn.
Với cấp độ của Mạc Hồng Sơn mà nói, tham gia cuộc thi này tương đương với việc một con sói tiến vào đàn dê.
Dù là trình độ hay năng lực thì cũng cao hơn rất nhiều.
Nhưng với tư cách là đại diện của khu cảnh vệ, chắc chắn họ không muốn mất mặt nên đã kéo Mạc Hồng Sơn vào để quét sạch đối thủ.
“Anh Sơn, anh không thấy chuyện này khá kỳ lạ sao?”
Người nói là Cao Sùng, còn mấy con tin bằng hình nộm thì đang ở dưới mông anh ta.
“Anh cũng phát hiện ra sao?”
Cao Sùng gật đầu: “Nói ra thì không hay lắm, nhưng chúng ta bị anh ta lợi dụng rồi.”
Ngay từ đầu, chiêu trò của Lâm Dật đã khác với những người khác.
Ý tưởng của Lý Dã, Lục Duệ và những người khác là dựa vào sức mạnh của chính mình để tiêu diệt các thành viên của đội Tân Sơn và sau đó bắt đầu giải cứu con tin.
Nhưng Lâm Dật thì khác, mặc dù tự tin có thể đối phó với mười lăm người này nhưng anh lại không làm như vậy. Thay vào đó, anh coi những người trong khu cảnh vệ Trung Hải như một thanh kiếm của mình và dùng họ để đối phó với ba đội khác, hiệu quả cuối cùng rất thành công.
Đây cũng là điểm mà Cao Sùng cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng là họ có ưu thế tuyệt đối, nhưng cuối cùng lại bị người ta mang ra làm khiên chắn, cảm giác này không tốt cho lắm.
“Tôi cũng rất tò mò, muốn xem cuối cùng ai mới là người sống sót.” Mạc Hồng Sơn nói:
“Chiến thuật mà anh ta dùng để đối phó với đội Bảo Sơn chính xác là chiến lược thời chiến. Khi đó, ngay cả tôi cũng phải sửng sốt, quả là có bản lĩnh.”
“Đúng là không đơn giản, chắc là bộ đội đặc chủng nghỉ hưu rồi được phân công tới đây rồi.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài xem có thể tìm được anh ta không, thay vì tự mình lao đầu vào chỗ chết giống như những người khác, chi bằng chủ động bắt anh ta để thể hiện sức mạnh.”
“Anh nói cũng đúng.” Mạc Hồng Sơn nhìn quanh rồi hô lên:
“Hai người nữa đi ra ngoài với tôi, dạy cho đám người này một bài học, cho họ biết sự khác biệt của chúng ta.”
“Được.”
Mọi người đồng thanh đáp ứng, chuẩn bị cùng Mạc Hồng Sơn ra ngoài bắt người cuối cùng.
“Đừng đi ra ngoài, tôi tới rồi đây.”
Cửa sổ nhà kho bị đẩy ra, Lâm Dật từ bên ngoài nhảy vào.
Nhìn thấy người bất ngờ đột nhập, những người trong khu cảnh vệ vô thức giơ súng lên, nhưng lại bị Cao Sùng chặn lại!
“Tại sao anh lại ở đây?”
Cả Mạc Hồng Sơn và Cao Sùng đều vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi là người cuối cùng còn lại, có phải chút ngạc nhiên không?” Lâm Dật bật cười vang.
“Đừng nói với tôi là anh đi làm cảnh sát đấy?”
“Thông minh.” Lâm Dật nói:
“Yến Kinh không có nhiệm vụ gì, tôi nhàn rỗi quá nên tới trải nghiệm cuộc sống, không ngờ lại gặp được các anh.”
“Anh chẳng bao giờ là người nhàn rỗi cả.” Mạc Hồng Sơn dở khóc dở cười nói:
“Khi nào trở về, tôi sẽ nói với thủ trưởng về việc này, có lẽ ông ấy sẽ thuyết phục anh đến khu cảnh vệ của chúng tôi.”
“Chuyện này nói với ông Dương là được, đừng nói với Lương Nhược Hư.” Lâm Dật nhắc nhở:
“Nếu cô ấy biết, tôi sẽ không thể dừng lại tại đây đâu.”
“Tôi hiểu ý anh.”
Lâm Dật nhìn xung quanh: “Trận đấu cũng diễn ra được kha khá thời gian rồi, các anh nên chủ động đầu hàng, thông báo trận đấu kết thúc đi. Tôi sẽ giải cứu con tin rồi trở về giải trình với lãnh đạo.”
“Cũng được, hãy làm theo lời anh nói.”
Cao Sùng nhặt hình nộm lên đưa cho Lâm Dật.
“Đội trưởng, cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu, tại sao chúng ta lại nhận thua? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta sẽ mất hết mặt mũi mất.” Một đội viên nói.
------
Dịch: MBMH Translate