Chương 1726: Tư Duy Chiến Thuật Cao Cấp Hơn
Chương 1726: Tư Duy Chiến Thuật Cao Cấp Hơn
Những người bên ngoài nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, còn cuộc chiến trong nhà máy vẫn tiếp tục diễn ra.
Người ở phân cục Nguyên Hà không chỉ bị loại mà còn bị tóm gọn, khiến cho người ở hai đội còn lại đều phải đề phòng, ngay cả hành động cũng trở nên khó khăn.
Bọn họ không dám tìm kiếm trên diện rộng nữa.
“Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm, tôi với Cổ Đào một nhóm, ba người còn lại một nhóm, chúng ta chia nhau ra hành động.”
Đội trưởng đội Bảo Sơn, Lục Duệ nói.
“Được!”
Vì biến cố vừa rồi nên bọn họ phải thay đổi đội hình.
Đồng thời, bọn họ cũng đã mơ hồ đoán được, có lẽ chính người mới tên Lâm Dật đang bí mật giở trò.
Bây giờ, nhiệm vụ của bọn họ là ẩn mình, sau đó đi tìm Lâm Dật, như vậy mới có thể yên tâm!
Lục Duệ mang theo thành viên của đội mình là Cổ Đào cẩn thận tìm kiếm bên trong, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Dật.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói ma quái bỗng vang lên sau lưng Cổ Đào.
“Đừng tiến tới.”
“Hả?”
Lục Duệ giật bắn mình, bởi vì người nói không phải đồng đội của anh ta!
Anh ta quay phắt lại, phát hiện chính là Lâm Dật!
Điều đáng sợ nhất là Cổ Đào đã bị anh ta khống chế!
Rõ ràng anh ta đã chết rồi cơ mà!
“Là anh!”
Bằng!
Lâm Dật không cho anh ta cơ hội nói chuyện, viên đạn rỗng đã găm vào ngực anh ta.
“Anh đã bị loại, bye!”
Lâm Dật không phí lời nữa, sau khi bắn một phát súng liền chuồn thẳng.
Nhưng trước khi trốn đi, anh không đi một mình mà kéo Lục Duệ đi cùng.
Những chuỗi hành động này đều diễn ra trong chớp mắt, trước sau chưa tới hai giây, Lục Duệ thậm chí còn chưa phản ứng kịp.
Mãi cho đến khi tiếng loa vang lên, anh ta mới nhận ra rằng mình đã bị loại.
Lúc này, Lâm Dật cõng Lục Duệ chạy trốn khỏi hiện trường vụ việc, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người một lần nữa.
“Anh định làm gì!”
“Bây giờ anh đã chết, đừng nói chuyện.”
Lục Duệ biết quy tắc ở đây, cũng không phàn nàn chuyện này nữa, chẳng qua là có chút tức giận.
“Tên nhóc nhà anh đúng là có bản lĩnh, không chỉ tiêu diệt hết năm người của Lý Dã, mà đến tôi cũng bị anh giết.”
“Cũng thường thôi, số hên ấy mà.”
“Giả vờ gớm.” Lục Duệ cười lớn:
“Vừa hay tôi đang lười đi, anh cõng tôi ra ngoài, cho tôi nghỉ ngơi một lát.”
“Bình thường anh không xem phim cảnh sát tội phạm à?”
“Sao nào?”
“Bình thường, nếu bây giờ anh đã chết thì tôi không cần phải chăm sóc cho anh. Tôi đã sẵn sàng lãng phí sức lực đưa anh chạy cùng, sao có thể đưa anh ra ngoài được chứ?”
Lục Duệ bất giác hoảng hốt: “Anh định làm gì!”
“Đừng hỏi, anh đã là người chết, người chết không thể nói chuyện.”
“Chết tiệt!”
Lâm Dật cõng Lục Duệ trên lưng, chạy tới phía trên thiết bị phản ứng, tìm một vị trí dễ thấy rồi treo anh ta lên.
“Chết tiệt, anh đang ngược đãi tù binh đấy!”
“Đừng nói chuyện, anh là người đã chết.”
“Tôi thực sự muốn chửi mẹ nó!”
“Ấy ấy... đừng chửi mẹ tôi, chửi cha tôi thì hơn.”
Xử lý xong Lục Duệ, Lâm Dật hét lên.
“Người của Bảo Sơn nghe đây, đội trưởng của các anh đã bị tôi bắt, mau đầu hàng đi!”
Hét lên một tiếng xong, Lâm Dật gần như sử dụng parkour để lao từ bệ thiết bị phản ứng ở tầng bốn xuống tầng một trong vòng chưa đầy năm giây, sau đó ung dung chạy trốn.
Về phần Lục Duệ, anh ta bị treo trên khung thiết bị và không thể di chuyển.
Nghe thấy tiếng hét của Lâm Dật, ba người còn lại của đội Bảo Sơn nhìn về hướng phát ra tiếng nói, đột nhiên phát hiện ra đội trưởng của họ đã bị treo trên cột sắt!
“Đội trưởng, chúng tôi sẽ cứu tới anh ngay!”
Lục Duệ trợn mắt, trong lòng thầm chửi rủa: “Đám ngốc này, trúng kế rồi!”
Các đội viên hét lên theo bản năng, để lộ vị trí của mình trong phút chốc.
Cao Sùng dẫn người chạy đến đầu tiên, “tiêu diệt” cả ba người còn lại!
Tại thời điểm này, cả năm thành viên của đội Bảo Sơn đều bị loại!
Dưới căn lều ở cổng nhà máy, mọi người đều im lặng.
Lần này bọn họ có thể chắc chắn rằng những việc này là do Lâm Dật làm.
Nhưng đây không phải là lý do cho sự im lặng của họ.
Nếu nói bắn bom khói là phương pháp thông thường, thì khi đối phó với đội Bảo Sơn, thủ pháp còn cao cấp hơn.
Vì anh chơi chiến thuật tâm lý.
Hãy thử tưởng tượng, nếu trên chiến trường, tướng lĩnh của mình bị đối phương bắt giữ và đối xử theo cách này, chắc chắn họ sẽ rất kích động, sau đó phát động phản công.
Nhưng một khi làm vậy thì cũng có nghĩa là họ đã mắc mưu của kẻ địch!
Nếu bị đánh phục kích thì tổn thất của họ sẽ còn lớn hơn!
Bọn họ không biết đây là trùng hợp hay là tư duy chiến thuật của Lâm Dật.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng đã mang đến nhiều chiến thuật cao cấp hơn cho trận đấu này.
Đây là điều mà không ai có thể ngờ tới.
Hít hà!
Lý Tường Huy hít một hơi thật sâu. Tuy là kiểu lão luyện trầm ổn, nhưng Lâm Dật làm ra một chuyện đáng kinh ngạc như vậy đã chứng tỏ mắt nhìn của anh ta không tồi.
Đúng như lời lãnh đạo nói, Lâm Dật sẽ trở thành một người lính xuất sắc.
Bà nội nó, tối nay phải gọi mấy món ngon để nhắm rồi.
Bên trong nhà máy, chỉ còn lại đội Thái Bình và đội Tân Sơn.
Dù trước mặt chỉ có một mình Lâm Dật, nhưng cũng đủ để Chung Tín Hoành run sợ.
Một tay anh ta đã tiêu diệt hai đội, nhất định không được coi thường tên nhóc đó.
“Đội trưởng, tôi nghĩ chúng ta phải thay đổi suy nghĩ của mình thôi.”
Một người tên Lưu Tăng Cường nói: “Chúng ta không thể đấu với tên nhóc đó thêm nữa. Điều này không có lợi cho ta. Hãy giải cứu con tin trước, chỉ cần giải cứu được mọi người, chúng ta sẽ giành chiến thắng.”
Chung Tín Hoành gật đầu không do dự.
Bởi vì anh ta cũng có ý tưởng này.
Lúc trước, họ đã bàn là sẽ giết đội Tân Sơn trước, chỉ để tăng tính giải trí và làm nâng cao thể diện của bản thân mà thôi.
Nhưng giờ không còn là lúc quan tâm đến thể diện nữa, cứ làm việc chính trước, lấy được vị trí đầu tiên rồi tính sau!
Sau khi thảo luận xong về kế hoạch tiếp theo, nhóm Chung Tín Hoành càng hành động cẩn thận hơn.
Không ai dám bất cẩn, ngay cả hô hấp cũng cố ý hạ xuống.
Cứ như vậy, sự căng thẳng im lặng kéo dài hơn một giờ đồng hồ.
Năm người nhóm Chung Tín Hoành không có bất kỳ thương vong nào.
Đồng thời, bọn họ cũng tiếp cận được kho hàng nơi “bọn cướp” ở!
“Đội trưởng, có khoảng sáu người trong đó, hơi khó giải quyết.” Lưu Tăng Cường nói.
Có sự chênh lệch về quân số giữa hai bên, không thể nói rằng việc bố trí là không hợp lý.
Ý tưởng chung của các đội chiến đấu là phe cướp sẽ cử mười lăm người ra ngoài, trong khi phe tấn công có hai mươi người, sức chiến đấu tương đối đồng đều.
Chính vì vậy, ba đội trưởng mới thảo luận loại bỏ các thành viên của đội Tân Sơn, để lại mười lăm người trong số họ cũng có hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng trải qua những việc này, họ chỉ còn lại có sáu người, mà đối phương lại không hề có tổn thất nào.
Bỗng nhiên rơi vào thế yếu.
“Đừng lo, nghe theo chỉ đạo của tôi sẽ không có vấn đề gì lớn cả.”
“Vâng!”
Bùm!
Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.
Một quả bom khói không báo trước đã hạ cánh dưới chân Chung Tín Hoành.
------
Dịch: MBMH Translate