Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1727 - Chương 1725: Tất Cả Ngỡ Ngàng

Chương 1725: Tất Cả Ngỡ Ngàng
Chương 1725: Tất Cả Ngỡ Ngàng
Chương 1725: Tất Cả Ngỡ Ngàng




Nhìn thấy bên cạnh đột nhiên xảy ra biến cố.

Toàn bộ người đại biểu của đội Nguyên Hà đều sửng sốt.

Không ai ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này!

“Rốt cuộc ai đánh bom khói vậy!”

Chu Kim Dương lớn tiếng gào thét, vẻ mặt như muốn ăn thịt người vậy.

“Rất có thể là hai đội còn lại.”

“Không thể nào!” Đội trưởng Lý Dã lập tức phủ định, lạnh lùng nói:

“Tôi hiểu rõ nhân cách của Lục Duệ và Chung Tín Hoành, chúng ta đã thương lượng xong, bọn họ không thể nào làm ra chuyện như vậy. Vả lại chúng ta lựa chọn con đường kín như này, bọn họ không thể nào biết vị trí của chúng ta.”

Nói rồi, Lý Dã bổ sung thêm: “Nhanh chóng rời khỏi đây, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này.”

“Rõ!”

Mọi người đáp lại một tiếng, nếu bọn họ còn không rời khỏi đây thì sẽ không kịp nữa.

Bằng bằng bằng!

Một loạt tiếng súng vang lên, từng viên đạn rỗng, bắn trúng người của nhóm người Lý Dã, tuyên bố tất cả bọn họ đã bị loại.

Nhìn thấy đạn rỗng bắn trên người của mình, mấy người Lý Dã sững sờ.

Tốc độ phản ứng của nhóm người này cũng quá nhanh rồi.

Vừa mới bại lộ mục tiêu, bọn họ đã đuổi đến đây rồi sao?

Cùng lúc này, âm thanh u u vang lên, Cao Sùng dẫn theo người từ trong góc hẻo lánh bước ra.

“Trò chơi kết thúc, giải tán thôi.”

“Mụ nội nó.”

Lý Dã chửi thề một tiếng, đến bước này rồi cũng chỉ có thể rút lui thôi.

Bị loại khỏi trận đấu, năm người Lý Dã cũng không băn khoăn, phóng khoáng bước ra phía ngoài.

“Tôi vẫn rất khó hiểu, rốt cuộc là ai đã tiết lộ vị trí của chúng ta.” Chu Kim Dương không phục nói.

Bởi vì trước cuộc thi, bọn họ đã chuẩn bị rất đầy đủ, trong lòng mọi người đều quyết tâm nhất định phải lấy được vị trí hạng nhất trong trận tác chiến đồng đội này.

Giờ thì tốt rồi, người đại biểu của đội Tân Sơn vẫn chưa bị loại toàn bộ, bọn họ đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi. Nghĩ lại đã thấy mất mặt.

“Tôi cũng đang nghĩ đến vấn đề này.” Lý Dã nói tiếp:

“Không thể nào là người của Thái Bình và Bảo Sơn làm được, chúng ta cùng một hội. Càng không thể là người của khu cảnh vệ, bọn họ à nhìn thấy bom khói mới đến…”

Nói tới đây, Lý Dã ngừng lại.

Anh ta nghĩ tới một kết quả rất khủng khiếp!

Nếu không phải do những người này làm, vậy chỉ còn một khả năng thôi!

Người đánh bom và bắn lén trong bóng tối chính là người mới, và là người còn sống sót cuối cùng của đội Tân Sơn!

“Không thể nào là anh ta chứ.” Chu Kim Dương nói tiếp:

“Anh ta là một người mới, sao có thể làm ra chuyện thế này.”

“Vậy thì không có cách giải thích khác rồi. Nãy giờ chúng ta không tìm thấy anh ta, mà anh ta cũng có động cơ trong chuyện này.” Lý Dã nói.

“Chẳng lẽ không phải là người mới, chúng ta bị lừa sao?”

“Không thể nào, lãnh đạo đã đích thân xác nhận chuyện này rồi, anh ta thật sự là người mới vừa tham gia huấn luyện xong, vả lại còn là một người không biết gì.”

“Tôi vẫn cảm thấy không có khả năng.” Chu Kim Dương lẩm bẩm một câu.

Ba ngươi còn lại có suy nghĩ cũng gần giống anh ta.

Không hề tin một người mới không biết gì có thể đạt được trình độ như thế này.

“Được rồi, dù sao đã bị loại rồi thì đừng thảo luận những chuyện này nữa, đằng nào đáp án sẽ được tiết lộ. Chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao giải thích với lãnh đạo, chắc chắn trở về sẽ bị dạy dỗ một trận thôi, ha ha…”

Trong lúc mấy người họ nói chuyện, loa phát thanh của nhà máy tuyên bố năm người đại diện đội Nguyên Hà bị loại toàn bộ.

Bên ngoài nhà máy nghe tiếng loa phát thanh, nhóm lãnh đạo của đội đại diện Nguyên Hà sững người tại chỗ, biểu cảm vô cùng kỳ quái, thậm chí có thể nói là vô cùng khó coi.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ đội tuyển của mình thế mà bị người khác tiêu diệt cả ổ!

“Ha ha, lão Ngụy, trình độ năm nay của bọn ông cũng không có gì đặc biệt à. Thế mà bị người khác tiêu diệt cả ổ, ông xem cứ làm ầm ĩ nãy giờ, một người mới không biết gì của chúng tôi còn chưa biết ra sao, phe bọn ông đã bị loại toàn bộ rồi, trình độ kỹ thuật chiến đấu này phải nâng cao hơn đấy.”

Lưu Quảng Hiền cười lớn kiểu tiểu nhân đắc chí.

“Ông bớt ở đó cười trên nỗi đau của người khác đi.” Ngụy Đại Long nói tiếp:

“Người đóng vai bọn khủng bố lần này là người của khu cảnh vệ Trung Hải, trình độ của bọn tôi cơ bản không bằng người ta, thua cũng không mất mặt.”

“Câu nói này nói đúng, nhưng các người xem người mới không biết gì của bọn tôi vẫn sống sót, bọn ông lại bị tiêu diệt toàn bộ rồi, không cảm thấy mất mặt sao.”

“Đây có gì đáng mất mặt chứ, đây là trận đấu theo đoàn đội, nhưng trong đó vẫn có người gặp may mắn, thua cũng không mất mặt.”

“Được được được, ông nói gì cũng có lý.”

Lưu Quảng Hiền vui mừng, không tiếp tục cố ý chọc tức ông ta nữa. Bọn họ là bạn bè lâu năm, có chừng mực là được rồi.

Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên cũng âm thầm cảm thán, Lâm Dật quả thật là người rất may mắn.

Vậy mà trốn đến bây giờ vẫn không bị phát hiện, thật sự khá lanh lợi.

Nếu như có thể, Lý Tường Huy rất muốn truyền tin tức đến cho Lâm Dật biết.

Để cậu ta cứ ẩn nấp như vậy, không cần phải nghĩ chuyện giải cứu con tin, chỉ cần có thể khiến người của ba đội còn lại bị tiêu diệt hết, vậy xem như lập công lớn rồi.

Nhưng chuyện không như ý muốn, bản thân không thể làm như vậy, chỉ có thể cầu nguyện Lâm Dật tiếp tục ẩn nấp.

Chính vào lúc này, năm người Lý Dã từ trong nhà máy hóa học bước ra.

“Cục trưởng Ngụy.” Lý Dã cười ha ha chào hỏi.

“Đứng sang một bên, sớm muộn sẽ bị mấy cậu làm cho tức chết.”

“Đừng mà, tôi còn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.” Lưu Quảng Hiền vẫy tay với Lý Dã, khuôn mặt tươi cười nói tiếp:

“Bọn tôi không nhìn thấy tình hình bên trong, các cậu nói cho chúng ta nghe có chuyện gì thế.”

Lý Dã nhìn về phía Ngụy Đại Long, dường như đang xin mệnh lệnh, rốt cuộc có thể nói hay không.

“Nói đi.”

Tuy rằng không muốn như vậy, nhưng người ta đã hỏi rồi, nếu không nói, đại biểu cho việc mình chột dạ thiếu tự tin, càng mất thể diện hơn.

“Lúc bọn tôi đang giải cứu con tin, không biết từ đâu đánh đến một quả bom khói, mục tiêu bại lộ, sau đó người của khu cảnh vệ đến rồi.”

“Hử? Bom khói?”

Người tại hiện trường đều là người có kinh nghiệm phong phú, lập tức cảm nhận được điều kỳ lạ trong chuyện này.

Nếu có người dám đánh bom khói, chính là đã nói lên một khả năng.

Không phải người của khu cảnh vệ phát hiện bọn họ, vả lại có người cố ý dùng cách thức này để mục tiêu của bọn họ bị bại lộ, sau đó thu hút người của khu cảnh vệ đến!

Bốn vị lãnh đạo nhìn nhau, trong lòng của mỗi người đều toan tính của riêng mình.

Ba người bọn Ngụy Đại Long đều biết, đội tuyển bên phía mình không thể nào tự giết lẫn nhau.

Vậy vấn đề chỉ có thể xảy ra ở…

“Ha ha…”

Lưu Quảng Hiền bật cười lớn: “Vừa nãy đã nói với các ông rồi, người tôi phái đi là quân đánh úp trong đội của tôi, một người đánh bại năm người của các ông, bây giờ đã tin rồi chứ.”

“Bớt ở đó nói hồ đồ, bọn tôi không tin, một người mới không biết gì có thể đạt năng lực như vậy.”

“Vậy các ông cho tôi một lời giải thích, đây là chuyện gì?”

Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Lưu Quảng Hiền, ba người không nói được gì.

Bởi vì chuyện này cơ bản không có lời giải thích nào hợp lý.

Lý Tường Huy cũng cau mày liên tục, suy nghĩ đến những khả năng khác.

Tuy anh ta rất xem trọng Lâm Dật, nhưng vẫn không thể tin chuyện này do Lâm Dật làm ra.

Vả lại điểm ra tay của cậu ta ở đâu?

Đã nổ súng rồi, vẫn không bị người khác phát hiện, điểm này quá khả nghi.

Bốn người Hàn n Long bị loại từ trước đó cũng không hiểu nổi.

Cuối cùng chuyện này là như thế nào?

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment