Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1726 - Chương 1724: Đòn Phản Công Của Lâm Dật

Chương 1724: Đòn Phản Công Của Lâm Dật
Chương 1724: Đòn Phản Công Của Lâm Dật
Chương 1724: Đòn Phản Công Của Lâm Dật




Dưới lán trại, nhìn thấy hai đội viên của mình đều đã bị loại.

Lưu Quảng Hiền tức đến mức muốn chửi má nó.

Bất kể nói thế nào, năm ngoái còn kiên trì đến cuối cùng, năm nay thì tốt rồi, vừa mới vào trận đã bị loại mất hai người, lúc sau còn chơi thế nào nữa?

Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên cũng lần lượt cau mày.

Bọn họ cũng biết, trình độ của đội tuyển thi đấu lần này bên phe mình còn yếu một chút, nhưng không ngờ lại kém đến mức độ này.

Không chỉ hai người bị loại, trong đó còn có một người là đội trưởng, chuyện này mà truyền ra ngoài thì quá mất mặt.

“Lão Lưu à, các người không thể như thế chứ. Mới vào trận đã bị loại mất hai người. Tôi có chút ngại đấy.” Ngụy Đại Long nói.

“Đừng nghĩ tôi không biết, chắc chắn các ông giở thủ đoạn.”

“Đừng nói lời như thế chứ. Tuy chúng ta là bốn đội, nhưng lần thi đấu này là hợp tác giải cứu con tin, các bên cũng xem như là một hội, làm sao có thể giở thủ đoạn chứ.”

Cách nói của Ngụy Đại Long thật sự không sai, mục tiêu chung của bọn họ đích thực là giải cứu con tin.

Nhưng bên trong còn có một quy định bất thành văn.

Chính là cố gắng hết khả năng loại bỏ những người của phe khác, đồng thời bảo toàn được mạng sống người bên phe mình, như vậy bản thân mới có phần chiến thắng.

Vậy nên Lưu Quảng Hiền mới nói bọn họ giở trò.

“Mấy người cũng đừng đắc ý, tuy trong đội thất thoát hai thành viên, nhưng bọn tôi vẫn còn ba người, ai thắng ai thua còn chưa biết chắc đâu.”

Chính vào lúc này, loa phát thành trong nhà máy lại vang lên lần nữa.

“Đại biểu đội Tân Sơn, Chu Thành Hạo, Đỗ Phú Giang bị loại.”

Biểu cảm của Lưu Quảng Hiền trong phút chốc cứng đờ.

Vừa nãy còn nói bên phía mình còn lại ba người, vẫn có hy vọng và khả năng chiến thắng.

Giờ thì tốt rồi, ngoảnh mặt lại bị loại thêm hai đội viên, đây không phải là tự vả mặt mình sao!

Tạ Xuân Thành không nhịn nổi, lập tức cười ra tiếng.

“Lão Lưu, năm nay bọn ông làm ăn thế nào vậy, trình độ kém như thế sao? Chỉ mới bốn mươi phút đã bị loại mất bốn người, còn khá bình quân nữa, cứ mười phút một người.”

Sắc mặt của Lưu Quảng Hiền lúc đỏ lúc trắng, nếu ở đây không phải là trường hợp công cộng, chắc chắn ông ta đã mở miếng mắng chửi người rồi.

“Loại mất bốn người thì có thể thế nào, bọn tôi vẫn còn một người trong đó, ai thắng ai thua chưa biết chừng.”

“Nếu tôi nhớ không sai, một người còn lại đó hình như là người mới. Dựa theo tốc độ loại bỏ cứ mười phút một người, thêm mười phút nữa, cậu ta cũng sẽ ra ngoài thôi.”

“Chuyện này chưa chắc, tôi đã nói là quân đánh úp rồi, nói không chừng toàn bộ các ông sẽ bị hạ trong tay cậu ta.”

“Vậy chúng ta chứ đợi mà xem, bây giờ còn tám phút nữa, xem thử cậu ta còn có thể kiên trì được bao lâu.”

Lưu Quảng Hiền xụ mặt không nói tiếp, mặc dù biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giống như núi lửa sắp phun trào vậy.

Nhưng vẻ mặt của Lý Tường Huy lại bình thản hơn nhiều.

Đội tuyển chỉ còn lại một mình cậu ta, cậu ta đã kiên trì được trong thời gian lâu nhất. Đổi cách nói khác, cậu ta là người biểu hiện tốt nhất trong số bọn họ.

Cho dù bây giờ cậu ta bị loại, cũng xem như đã lập công, mục đích của mình cũng đã đạt được.

“Thằng nhóc Lâm Dật này đi đâu rồi, nửa ngày rồi mà tôi không nhìn thấy cậu ta.”

Lưu Quảng Hiền lẩm bẩm một câu, thành công thu hút sự chú ý của Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên, lần lượt tiến sát lên phía trước màn hình, thay đổi mấy góc camera, nhưng đều không tìm thấy bóng dáng của Lâm Dật.

“Kỳ lạ thật, thằng nhóc này chạy đi đâu rồi?”

“Không phải lén lút chạy ra tường ngoài rồi chứ?” Cố Diệc Nhiên nói.

“Không thể nào, phía tường ngoài có người trông coi, nếu như có người nhảy ra ngoài thì xem như tự động từ bỏ quyền thi đấu, cậu ta nhất định vẫn còn ở trong nhà máy hóa học, chỉ là chúng ta tìm không ra cậu ta thôi.”

Nghĩ tới đây, ba người nhìn nhau một cái.

Có thể ở trong tình huống như này, không chút dấu vết ẩn giấu được bản thân, đây dường như không phải trùng hợp.

Vả lại người có thể làm được mấy chuyện này, bình thường đều không phải là người đơn giản.

“Không phải cậu ta vẫn luôn trốn ở một chỗ chứ, từ đầu đến cuối đều không lộ diện?” Cố Diệc Nhiên nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Có khả năng này.”

Lưu Quảng Hiền và Lý Tường Huy đều rất đồng ý với cách nói của Cố Diệc Nhiên.

Lâm Dật là một người mới, ưu điểm của cậu ta là kỹ thuật bắn súng tốt, đồng thời tố chất sức khỏe rất ưu tú.

Nhưng cậu ta chưa từng được huấn luyện kỹ thuật chiến đấu nào cả, cũng không có bất cứ kinh nghiệm chống khủng bố.

Muốn để cậu ta giống với quân đặc chủng có thể ẩn giấu bản thân trong chiến trường là chuyện không thể nào.

Duy nhất có thể giải thích, chính là cậu ta tìm một góc khuất, bản thân đã ẩn nấp kỹ rồi.

“Cậu ta làm như vậy là lựa chọn sáng suốt nhất, dù sao thực lực của bản thân không mạnh, chênh lệch rất lớn với thực lực của người khác, trước tiên trốn kỹ, sau đó tìm cơ hội hành động, trước mắt đây là biện pháp hợp lý nhất.” Lý Tường Huy nói.

Lưu Quảng Hiền nắm chặt hai nắm đấm, âm thầm nói:

“Hy vọng cậu ta có thể kiên trì một lúc, nếu có thể tạo ra chút thành tích nữa thì thật sự đã lập công rồi.”

Cùng lúc này, ở trong nhà máy hóa học, Lâm Dật đã trèo lên tới đỉnh của tòa tháp trao đổi nhiệt.

Có câu nói đứng trên cao nhìn ra xa, lúc này Lâm Dật có thể nhìn thấy hết hiện trường bên trong nhà máy hóa học.

Nhưng trong tình cảnh ở cao như này, nhìn từng người từng người ở phía dưới chỉ là từng chấm nhỏ, trong tình huống không có công cụ hỗ trợ, muốn khóa chặt mục tiêu là chuyện rất khó khăn.

Mà lúc này đây, thị lực hơn người của Lâm Dật có thể phát huy tác dụng.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ bóng người phía dưới.

Trên mặt đất, người của ba đội còn lại đều đang cẩn thận tìm kiếm.

Bọn họ không hề vội vàng đi giải cứu con tin, chuẩn bị tóm Lâm Dật ra, như vậy người đại biểu của đội Tân Sơn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ rồi, sau đó người của ba đội còn lại so tài cao thấp, như thế mới thú vị.

Nhưng tìm gần cả tiếng đồng hồ rồi vẫn không tìm thấy Lâm Dật ở đâu, khiến mọi người có chút không nhẫn nại nữa rồi.

“Thằng nhóc này khá thú vị đấy, là một người mới mà có thể trốn khoảng thời gian dài như này, tôi có chút bái phục cậu ta rồi.”

Chu Kim Dương - người của đội đại biểu Nguyên Hà nói.

“Thật sự có chút thú vị.” Đội trưởng Lý Dã cười nói:

“Nhưng chúng ta cũng không cần vội, tôi và người của hai đội còn lại đã đạt được thống nhất rồi, trước tiên giải quyết hết người đại diện của đội Tân Sơn, sau đó mới đi giải cứu con tin, vậy nên mục tiêu của chúng ta là tìm ra cậu ta trước.”

“Tôi thích chơi kiểu trò chơi mèo đuổi chuột này đấy.” Chu Kim Dương cười haha nói.

“Nhưng mấy người đừng sơ ý, nhiệm vụ của lần này là giải cứu con tin, người giả dạng bọn bắt cóc đến từ khu cảnh vệ Trung Hải, trình độ rất cao, nếu để bọn họ phát hiện ra chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, làm không khéo sẽ bị loại bỏ trước.” Lý Dã cẩn thận nói.

“Yên tâm, chúng ta đi bước này vô cùng kín đáo, chỉ cần không chủ động bại lộ mục tiêu, không ai có thể tìm thấy chúng ta, cho dù đối phương đến từ khu cảnh vệ cũng không cần phải sợ, không thể nào có người tìm được chúng ta.”

Bốp!

Chính vào lúc này, đám đông nghe thấy một tiếng súng vang lên.

Đến khi phản ứng lại, bất ngờ phát hiện một quả bom khói rơi ngay dưới chân của mình, khói đặc ùn ùn bốc lên, nhanh chóng bao trùm khu vực gần đó.

Lý Dã kinh hãi nhìn sang những người khác.

Mục tiêu của mình đã bại lộ rồi!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment