Chương 1735: Một Chân Một Cái Tiểu Bồn Hữu.
Chương 1735: Một Chân Một Cái Tiểu Bồn Hữu.
Nghe thấy Hách Cương vừa kháng nghị, Tạ Xuân Thành cũng hướng về phía trọng tài nói:
"Thành tích trận này không tính, cậu ta đánh lén người của chúng tôi!"
Lâm Dật bất đắc dĩ nở nụ cười, "Rõ ràng là người của các ông nói tôi chuẩn bị xong là có thể động thủ, sao có thể tính là tôi đánh lén được chứ?"
"Chuyện này..."
Tạ Xuân Thành với Hách Cương đều lúng túng.
Bởi vì vừa rồi Hách Cương quả thực đã nói những lời như vậy.
Mặc dù giữa hai bên xảy ra tranh chấp, nhưng Lý Tường Huy với Cố Diệc Nhiên và những người khác lại ngây người như phỗng đứng một chỗ.
Đến bây giờ còn chưa thể tiếp thu được, Lâm Dật trong một giây đã hạ được Hách Cương.
Đặc biệt là Lưu Chí Cường, anh vừa nãy mới đấu với Hách Cương, đối với trình độ của anh ta biết rất rõ.
Trình độ năng lực phải cao bao nhiêu mới đạt được hiệu quả của một giây ra chiêu?
"Tiểu tử Lâm Dật thật lợi hại, chẳng lẽ lúc trước đã từng luyện qua? Tại sao trước đó lại không phát hiện ra?"
Mặc dù có quan hệ với Lâm Dật, nhưng Cố Diệc Nhiên cũng cảm thấy, chuyện mới vừa rồi kia không phải trùng hợp.
Với trình độ của Hách Cương, người khác muốn đánh lén anh ta cũng là không thể nào.
"Tiếp tục xem trận đấu có gì để nói sau."
Cùng lúc đó, ánh mắt của ba người trên khán đài đều nhìn về phía Lưu Nghiễm Hiền, dường như muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người sau nhún vai một cái, "Tôi đã nói rồi, cậu ta là người hiếm thấy, hiện tại hẳn là đều tin rồi chứ."
"Tiểu tử cậu bớt ở đó mà đắc ý đi, vừa nãy ông còn nói không ôm hy vọng với Lâm Dật. Hiện tại cậu ta một chiêu đem đội viên của tôi hạ trong một giây, chuyện gì thế này?"
"Kỳ thực tôi cũng không biết trình độ của Lâm Dật lại cao như vậy." Lưu Nghiễm Hiền khôi phục bình tĩnh, mạnh mẽ chế trụ tâm tình kích động.
"Nhưng mà anh cũng đừng để ý như vậy, chỉ là thắng các anh một ván, không nên âm ĩ làm gì, tất cả đều là thao tác cơ bản."
"Thiết, tuyển thủ thứ hai của chúng tôi là Tùy Á, trình độ các anh cũng nhìn thấy, Lâm Dật không thể nào là đối thủ của cậu ta được!"
"Vậy thì chờ xem."
Lưu Nghiễm Hiền hai tay nắm chặt thành quyền, cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lâm Dật có thể lần nữa mang đến kinh ngạc cho mình!
Khu nghỉ ngơi của đội Bảo Sơn, Tùy Á đứng lên.
"Tiểu Hách, đừng nản chí, tôi giúp cậu báo thù."
"Bà nội nó, nhất định phải trừng trị anh ta một cách tốt nhất." Hách Cương nói:
"Vốn định đến 1vs3, đều là do anh ta làm hỏng."
"Cậu chính là quá sơ suất, nếu như nghiêm túc một chút, cũng đã không như vậy." Tùy Á vỗ bụi trên người, cười ha hả nói:
"Ván này vẫn là để tôi."
Nói xong, Tùy Á bước khoan thai, đi lên võ đài.
Nhìn thấy Tùy Á, tất cả mọi người không khỏi toát mồ hôi.
Vừa nãy chính là anh ta 1vs2, đánh hạ đội trưởng của đội Nguyên Hà, hơn nữa mặt còn không đỏ tim không đập.
Trình độ khẳng định không bình thường!
"Mới vừa nhìn thấy chút hy vọng, lần này xong rồi, tên này to con, vừa nhìn liền biết khó đối phó rồi." Trương Tử Hân nói.
"Không đúng, cho dù đứng đấy không đi để anh ta đánh, cũng không có cách nào thắng."
Dưới đài khán giả nghị luận sôi nổi, nhưng bầu không khí trên lôi đài lại vô cùng thoải mái.
Trên mặt của Lâm Dật với Tùy Á cũng không thấy bất kỳ vẻ hốt hoảng nào, lại giống như là tới để uống trà tán gẫu vậy.
Tùy Á hướng về phía Lâm Dật cười lạnh, giọng ồm ồm nói:
"Lâm Dật, tôi khuyên anh đừng có mà giở trò, muốn đánh lén tôi là chuyện không thể nào."
"Đánh lén anh?"
"Tiểu Hách là vì chủ quan, mới mắc bẫy của cậu, nhưng nếu là tôi, anh ngay cả cơ hội cũng sẽ không có."
"Nổ như vậy ai mà chẳng biết, cuối cùng còn phải dựa vào thực lực để nói chuyện."
"Lời nói này đúng, chúng ta dùng nắm đầu để nói rõ ràng!" Tùy Á nói xong, hướng về phía trọng tài nói:
"Mau tuyên bố trận đấu bắt đầu đi, tôi đã đợi không kịp rồi."
"Đội Bảo sơn đấu với đội Tân Sơn, trận đấu thứ tư bắt đầu!"
Tùy Á đã làm tốt động tác nóng người, sau khi trận đấu bắt đầu liền hướng về Lâm Dật đánh chớp nhoáng.
Trong mắt người bên ngoài, Tùy Á lại như một tòa núi thịt vậy.
Lúc anh ta, phảng phất toàn bộ người trong sân thể dục đều theo sát, mọi người không tự chủ nín thở!
"Nhìn xem anh có thể chống đỡ được mấy chiêu của tôi!"
Dứt lời, quả đấm to lớn đập về phía Lâm Dật!
"Mẹ kiếp, một quyền này đi xuống, có thể đánh ra thổ huyết đấy." Trương Tử Hân nói.
"Cô đã biết đủ, đánh tới thổ huyết đã coi như là nhẹ." Trương Bằng nói.
Trên khán đài, Tạ Xuân Thành nói với Lưu Nghiễm Hiền:
"Lão Lưu, thực sự xin lỗi, Tùy Á ra tay không nặng không nhẹ, nếu như đem đội viên của các anh bị đả thương rồi, anh cũng đừng để ý."
Vẻ mặt của Lưu Nghiễm Hiền không có bất kỳ biến hóa nào, bình chân như vại nói:
"Người nên cẩn thận là người của ông, trình độ của Lâm Dật không phải là thổi."
"Vậy thì cứ chờ xem."
Trên võ đài, nắm đấm của Tùy Á khoảng cách Lâm Dật không tới nửa mét.
Nhưng Lâm Dật vẫn không có nửa điểm vẫn không hết cảm giác khẩn trương, căn bản không đem anh để ở trong mắt.
"A!"
Đột nhiên xuất hiện tiếng thét chói tai, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Tất cả đều trợn to hai mắt, bởi vì tiếng rít gào kia, là Tùy Á vọng lại!
Chỉ thấy bàn tay to lớn của Lâm Dật bàn tay lớn, nắm chặt nắm đấm quả đấm, chỉ một chiêu, liền đem công kích của anh ta cản lại!
Tùy Á cặp mắt trợn tròn, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cảm giác tay mình giống như bị kìm kẹp!
Bất luận dùng ra bao nhiêu llực, cũng không có cách nào tránh thoát!
"Trình độ này mà muốn hạ gục tội, xem ra không ổn rồi."
Đối với loại tranh tài như vậy, Lâm Dật hiển nhiên không có hứng thú gì nhiều.
Không đợi đám người phản ứng, thân hình to lớn của Tùy Á đã bị một cước đá bay.
Dáng vẻ hời hợt, giống như căn bản không cần dùng lực khí.
Nhìn thấy tình cảnh này, khán giả ở đây đều là hít vào một ngụm khí lạnh.
"Này, điều này sao có thể!"
"Tên kia tối thiểu cũng có hơn 200 cân rồi, dễ dàng như vậy liền bị giải quyết rồi sao?"
Người ở dưới đài tất cả xôn xao!
Đổi lại là ai đi nữa, cũng không nghĩ tới lại là kết quả như vậy!
Nếu như trong cuộc so tài thứ nhất, Lâm Dật còn có khả năng đầu cơ trục lợi!
Nhưng lần này, hoàn toàn là dựa vào thực lực mình!
Giành thắng lợi cho trận đấu thứ tư!
"Lão Tạ, người của các anh coi như là thua rồi, chậc chậc chậc, nhìn dáng dấp hình như thua rất thảm nha."
Lưu Nghiễm Hiền rất kích động, nhưng vì sắc mặt của Tạ Xuân Thành biểu hiện vẫn rất bình tĩnh.
Sắc mặt Tạ Xuân Thành tái nhợt, trước nhiều trước mặt như vậy, bị dễ dàng đánh bại, mặt của mình cũng đã mất hết!
Tạ Xuân Thành không thể nhịn được nữa, cũng mặc kệ còn có những người khác ở đây, vừa đi về khu nghỉ ngơi hô:
"Lục Nhuệ, trận tiếp theo cậu lên, nhất định phải hại được tiểu tử kia cho tôi!"
Tạ Xuân Thành đã nhìn ra, Lâm Dật cũng không phải người dễ đối phó.
Ngoại trừ Lục Nhuệ, khả năng không có ai là đối thủ của cậu ta được!
"Đừng kích động như vậy, ông cũng đã lớn tuổi rồi, làm sao một chút chuyện nhỏ lại dễ kích động như vậy chứ." Lưu Nghiễm Hiền cười tủm tỉm nói:
"Hiện tại trong tình huống này, cứ coi như ông đem đội trưởng cử đi, cũng không thể thay đổi được kết quả."
Lưu Nghiễm Hiền đối với trình độ của Lâm Dật, đã có bước đầu đánh giá.
Trình độ của cậu ta là thứ thiệt, có thể liên tiếp hạ gục được Hách Cương với Tùy Á, đó cũng không phải là ngẫu nhiên.
Cho nên, Lâm Dật muốn đánh bại Lục Nhuệ, cũng không phải là không có khả năng!
"Ông cũng đừng có quá tự tin." Tạ xuân Thành cười nhạo náo:
"Trình độ của Lục Nhuệ không giống với những người khác, ông đừng có xem thường cậu ta."
"Tôi thấy trình độ của cậu ta cũng chỉ có như vậy, ông đừng có mà chém gió nữa."
"Đợi lát nữa liền có thể thấy rõ ràng."
------
Dịch: MBMH Translate