Chương 1736: Vụ Án Mới.
Chương 1736: Vụ Án Mới.
Cùng lúc đó, Lục Nhuệ đứng dậy, làm một số động tác đơn giản làm nóng người.
"Tôi cũng đã đợi rất lâu rồi, bà nội nó, rốt cuộc có thể lên báo thù rồi."
Vừa nghĩ tới hình ảnh đoàn thể lúc tác chiến, Lục Nhuệ liền cảm thấy thật mất mặt.
Vốn dĩ cho là mình không có cơ hội rồi, không nghĩ tới Lâm Dật lại cho mình một bất ngờ lớn như vậy.
Sau khi kết thúc động tác làm nóng người đơn giản, thời gian nghỉ giữa hiệp cũng kết thúc cùng lúc.
Hai người cùng nhau lên đài, đứng mặt đối mặt, Lục Nhuệ nói:
"Tôi lên đây, trò hề này cũng nên kết thúc tại đây rồi."
"Ngừng ngừng ngừng, đừng nói nhảm nữa, đánh với anh xong thi đấu liền kết thúc, tôi vẫn chờ đánh dưới thẻ tiểu đội đây này."
"Cậu tiểu tử này, thật đúng là không biết khiêm tốn."
Dứt tiếng, Lục Nhuệ trước tiên đã phát động ra công kích.
Vốn dĩ Lâm Dật muốn nhanh chóng giải quyết trận chiến.
Nhưng lại phát hiện, phương thức tấn công của Lục Nhuệ cũng khá thú vị.
Có một chút phát lực Đan Điền.
Bất quá ngay cả nhập môn cũng không được tính, chỉ là biết một chút kiến thức sơ sài.
Nếu là như vậy, chơi đùa với anh ta một chút cũng được.
Dạy cho anh ta một bài học.
Lần này, Lâm Dật chủ động ra tay, tốc độ vượt qua sức tưởng tượng của người khác.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, liền vọt đến phía sau lưng Lục Nhuệ, mà người sau căn bản là không có phản ứng kịp!
"Làm sao có thể! Tốc độ lại nhanh như vậy!"
Giơ tay chém xuống! tay Lâm Dật như đao, trực tiếp chém vào cổ Lục Nhuệ!
Với thực lực của Lục Nhuệ, làm sao có khả năng chống lại đòn công kích của Lâm Dật được.
Cơn đau dữ dội khiến anh ta trong nháy mắt mất đi ý thức, trực tiếp ngất ở trên đài!
Nhìn thấy một cảnh này, Tạ Xuân Thành cũng choáng váng, không thể tin được sự thật trước mắt.
Lục Nhuệ là người mạnh nhất trong đội của anh, vậy mà dễ dàng như vậy liền bị giải quyết!
Cái này căn bản là chuyện không có khả năng!
Nhìn thấy Lục Nhuệ trên võ đài, khán giả ở phía dưới tất cả đều xôn xao!
Không ai nghĩ rằng đội trưởng đại diện của Bảo Sơn lại thua trận như thế này!
Lý Tường Huy với Cố Diệc Nhiên đều hoảng sợ nhìn nhau một cái.
Cảm thấy trình độ của Lâm Dật!
Vậy mà đánh cho một người ngất đi!
Này là việc người bình thường có thể làm được sao?
"Đầu tiên là đem anh ta treo lên, hiện tại đánh anh ta ngất xỉu, tôi đoán chừng sau khi Lục Nhuệ tỉnh lại, nhất định sẽ tìm Lâm Dật liều mạng." Lý Tường Huy cười ha hả nói.
"Gần như vậy."
Cố Diệc Nhiên trong lòng nổi bão, trình độ của Lâm Dật, anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
May là trước đó, đội trưởng Lý tìm mình nói chuyện, không để cho mình làm khó dễ Lâm Dật nữa.
Bằng không mình với anh ta cũng đánh nhau rồi.
Nếu như đúng là như thế, người thua chính là mình, mặt mũi cũng bị ném đi.
"Lão Tạ, tuyển thủ then chốt của các anh cũng không có gì đặc biệt, cư nhiên bị đập một phát đã ngất, cũng quá kém." Lưu Nghiễm Hiền nói.
Hiện tại vị trí của Lưu Nghiễm Hiền với Tạ Xuân Thành hoàn toàn thay đổi.
Ông giống như bị đánh một cho một cái tát vào mặt, trên mặt đau rát.
"Năm nay để cho các anh nhặt được tiện nghi rồi, năm sau vị trí hạng nhất khẳng định là của chúng tôi."
"Ông đây là nói sai rồi, với trình độ của Lâm Dật chỉ cần cậu ta còn ở phân cục của chúng tôi, bất luận là lúc nào, vị trí đứng đầu đều là của chúng tôi."
Vẻ mặt ba người đặc biệt khó coi, bởi vì lời nói này nói rất có lý.
Rất nhanh, thi đấu tiến vào phần cuối.
Lâm Dật không có chút hồi hộp nào đã lấy được vị trí thứ nhất.
Đội Bảo Sơn đứng thứ hai, Thái Bình với Nguyên Hà lần lượt đứng theo thứ tự là thứ ba với thứ tư.
"Anh Lâm anh quá tuyệt vời, anh vậy mà lấy được vị trí đứng đầu, chúng tôi không ngờ anh lại lợi hại như vậy." Trương Tử Hân kích động nói.
"Không phải vấn đề gì lớn, đều là thao tác cơ bản."
"Vừa lấy được vị trí thứ nhất, đuôi của cậu liền vểnh lên rồi." Lý Tường Huy cười ha hả mà nói:
"Nhưng mà cậu cũng có tư cách để kiêu ngạo, lần này trở lại luận công ban thưởng, lãnh đạo chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu."
"Tôi cũng không cần lắm, sớm đã không màng danh lợi rồi."
Lần này Cố Diệc Nhiên cũng không có phản bác lại Lâm Dật.
Đã lâu như vậy, anh ta cũng ít xuất hiện, cũng không có vội vàng thể hiện bản thân, có lẽ anh ta đối với chuyện này thật sự xem nhẹ.
Lúc này, Lưu Nghiễm Hiền đi tới.
"Đi thôi, thi đấu cũng kết thúc thôi, chúng ta trở về cục, có chuyện gì trở về rồi từ từ nói."
"Được!"
Lục tục, người trong sân đều lùi ra.
Sau khi trở về trong cục Lưu Nghiễm Hiền đối với Lâm Dật biểu dương một trận.
Nhìn từ bên ngoài, tạo được công lao lớn như vậy, chỉ mở miệng biểu dương vài câu, quả thật cũng có chút keo kiệt.
Nhưng trên thực tế, người sáng suốt đều biết, sau này sẽ đối với Lâm Dật đặc biệt chiếu cố hơn.
Cho nên tương lai phát triển, có thể nói là tiền đồ vô lượng rồi.
Bởi vì lúc trở về cũng đã hơn ba giờ chiều, Lưu Nghiễm Hiền cho Lâm Dật nghỉ phép, để anh trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Lâm Dật nhàn rỗi không có chuyện gì, đi tới chỗ của Kỷ Khuynh Nhan, chuẩn bị đợi cô ấy tan làm về cùng nhau.
"Sớm như vậy anh đã về rồi."
Nhìn thấy Lâm Dật ở đây, Kỷ Khuynh nhan vui mừng hỏi.
"Anh là nhân viên mới, việc không có nhiều, cho nên được về sớm."
"Nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy, thì thật là tốt."
"Này e là không thể nào, đoán chừng về sau tăng ca là chuyện thường."
Kỷ Khuynh Nhan đánh trống lảng, "Cho nên em cảm thấy công việc này trải nghiệm một chút là được rồi, không cần phải tích cực, không cần thiết."
"Em chính là ghét bỏ công việc này phải tăng ca thì có." Lâm Dật cười nói:
"Em có phải ước gì anh mỗi ngày tới đây cùng với em phải không."
"Thông minh." Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
"Bất quá em cũng chính là ngẫm lại, nhân sinh vẫn còn cần phải phấn đấu, hơn nữa anh bây giờ lại không thiếu tiền, trạng thái phát triển của tập đoàn Lăng Vân cũng không tệ lắm, ra ngoài trải nghiệm một chút cũng rất tốt." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Nói thật ra, em cũng có suy nghĩ đến phương diện này."
"Em quên đi, thành thật ở chỗ này, người xấu ngoài kia quá nhiều người, em cũng đừng có xuất đầu lộ diện làm gì."
"Người xấu bên ngoài kia, đoán chừng cũng không có xấu bằng anh, hừ."
"Anh thấy em là ba ngày không đánh, nhảy lên đầu lật ngói, nếu là không trừng trị em dừng lại, em lại còn coi anh chỉ trang trí."
"Thoáng sơ lược ... Anh bắt không được em."
Kỷ Khuynh Nhan như một con nai con vui vẻ, từ bên người Lâm Dật chạy đi.
Hai người anh đuổi em chạy, ở trong phòng làm việc điên một hồi lâu mới dừng lại.
"Được rồi được rồi không lộn xộn nữa, em còn phải làm việc."
Kỷ Khuynh Nhan chỉnh lý lại một chút y phục của mình, sau đó quay lại bàn làm việc, tiếp tục công việc.
Sau khi tan sở, hai người ra ngoài ăn cơm, sau đó lại ở trên đường đi dạo một lúc rồi mới về nhà, sinh hoạt đơn giản mà phong phú.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người mỗi người đi một ngả đi làm.
Việc liên quan đến xe mới của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan cũng không có hỏi nhiều, bởi vì Lâm Dật có quá nhiều xe, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc xe mà mình chưa từng thấy, cho nên cô cũng không thèm hỏi tới.
Khi đã đến văn phòng, Trương Bằng với Trương Tử Hân đã đến.
Nhưng ngồi còn chưa nóng đít, lão cảnh sát nhân dân Trương Đức Dân đã vội vã đi vào.
"Đi mau, có tình huống rồi, theo tôi ra ngoài nhìn xem."
------
Dịch: MBMH Translate