Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1749 - Chương 1747: Một Đợt Nội Hàm.

Chương 1747: Một Đợt Nội Hàm.
Chương 1747: Một Đợt Nội Hàm.
Chương 1747: Một Đợt Nội Hàm.




"Lúc trên đường trở về hai chúng tôi có nghiên cứu một chút, nếu như mục tiêu của hung thủ là muốn để Tống Đức Viễn tự mình ngã xuống vách núi, thì có nguy hiểm rất lớn." Cố Diệc Nhiên nói:

"Nếu như ông ta đi nhiều thêm mấy bước, thì sẽ rời khỏi hình ảnh theo dõi, như vậy bố trí giám sát tỉ mỉ sẽ vô dụng."

"Cho nên hai người nghi ngờ là có người cố ý âm thầm dẫn Tống Đức Viễn đi đến hiện trường vụ án?" Lý Tường Huy nói.

"Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi đều cảm thấy, khả năng như này là rất lớn, nếu không thì xác suất thất bại của kế hoạch của hung thủ là rất cao."

Ba người Lý Tường Huy yên lặng gật đầu, "Tôi cũng nghĩ đến loại khả năng này."

"Nhưng hiện trường đã bị phá hỏng, cho dù có điều tra tiếp thì độ khó là rất lớn."

"Chuyện này là tôi sơ suất, lúc đó tưởng rằng là tự sát, nên đã không phái người phong tỏa hiện trường."

"Chuyện này cũng bình thường, ai có thể nghĩ tới nhiều như vậy, hơn nữa lúc ấy cũng đã điều tra." Trương Huy nói.

"Tạm thời để những vật này qua một bên đã, xem những bản báo cáo tài vụ và hạng mục hợp đồng này trước đi. Tôi nhìn mà đau cả đầu, cũng không có phát hiện chỗ nào không ổn." Cao Minh Tuấn nói.

Lâm Dật cầm văn kiện trên bàn nhìn một chút, toàn chữ và số lít nha lít nhít, nhìn đã thấy đau cả đầu.

Loại chuyện này còn phải tìm Hà Viện Viện giúp đỡ.

"Anh Lý, đưa đồ cho tôi đi, tôi sẽ tìm người xem những vật này, coi có thể phân tích ra cái gì hay không."

"Cậu còn quen biết bạn trên phương diện này sao?" Lý Tường Huy cảm thấy ngoài ý muốn.

"Trước đó không phải nói rồi sao, nếu như anh muốn lợp nhà, tôi cũng có thể giúp anh liên hệ máy đào, để tôi xử lý cho."

"Vậy được rồi, việc này làm phiền cậu vậy."

"Chuyện nhỏ."

Lý Tường Huy nói, "Các người không phải đưa về không ít Cameras sao, hiện tại nhìn một cái đi, xem bên trong có gì mờ ám hay không."

Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên cầm về tổng cộng bảy cái Cameras.

Trong đó có bốn cái nằm trong khu vực xảy ra vụ án, bên trong có hình ảnh Tống Đức Viễn đi đến bên vách núi rồi ngã xuống sườn núi.

Cái thứ năm của tầng hai khách sạn, cái thứ sáu là cửa khách sạn, thứ bảy là ở chỗ khác. Bọn họ lấy mỗi nơi một cái, để tiện so sánh.

Mấy người cầm cameras, nhìn một hồi lâu, Trương Huy lẩm bẩm một câu.

"Hình như đều giống nhau, không có gì khác biệt."

"Cứ xem hình ảnh trước đã." Lâm Dật nói:

"Nếu như suy đoán trước đó của chúng ta đều chính xác, thì chất lượng của những Cameras này nhất định là có khác biệt, ngược lại là suy luận sai!"

Những người khác cũng rất tán đồng với quan điểm của Lâm Dật, bắt đầu xem Cameras.

Quả thật đúng không sai, sau khi xem hết hình ảnh của Cameras thì quả nhiên phát hiện ra vấn đề.

Chất lượng hình ảnh của cái thứ nhất đến thứ tư đều rõ ràng, tuy cái thứ 5 đến 7 cũng không tệ, nhưng xét về hiệu quả thì vẫn kém một chút.

"Hô ~ "

Cao Minh Tuấn thở phào một cái, "Bây giờ có thể khẳng định trăm phần trăm, đây là một vụ án giết người được lên kế hoạch cẩn thận."

"Nhưng còn có một vấn đề." Trương Huy cái số 3 và số 7 lên, "Hai Cameras này giống nhau, nhưng hiệu quả lại không giống nhau, chuyện này giải thích thế nào đây?"

"Chuyện này rất dễ giải thích." Lâm Dật nói ra: "Bên ngoài giống nhau không có nghĩa là bên trong cũng giống nhau."

"Ý của cậu là?"

"Máy móc bên trong có lẽ đã bị người ta động tay động chân." Lâm Dật nói:

"Thật giống như có một số người, bề ngoài nhìn thì là một mỹ nhân đô thị, nhưng thực chất bên trong nhưng lại có một trái tim bác gái."

"Ừm hả?" Trương Huy sửng sốt một chút, "Cái gì gọi là trái tim bác gái?"

"Chính là bề ngoài ăn mặc đẹp, nhưng đồ lót lại rất bảo thủ, thậm chí kiểu dáng còn không bằng mấy bà lão 80 tuổi... Cô đá ghế tôi làm gì."

Ánh mắt của ba người đều rơi xuống trên người Cố Diệc Nhiên.

Trương Huy và Cao Minh Tuấn là hai tài xế lâu năm, hai người dùng một loại ánh mắt với ý vị sâu xa mà nhìn Cố Diệc Nhiên.

"Đều nhìn tôi làm gì, mấy ngày nay chị dâu không thu thập các người sao."

"Ha ha ~ "

Hai người cười vài tiếng, dường như nói, chúng tôi đều hiểu...

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa." Lý Tường Huy nói:

"Vụ án điều tra đến nước này, rất nhiều chuyện đều rất rõ ràng, tôi tổng kết lại một chút."

"Hiện tại có thể khẳng định, mặc dù Tống Đức Viễn là tự mình ngã xuống sườn núi, nhưng trong đó có tồn tại hành động hướng dẫn của người khác, cho nên nạn nhân là bị mưu sát."

"Người có hiềm nghi phạm tội, có thể là con của ông ta Tống Triết và vợ Lưu Phương, hoặc là tình nhân Đỗ Quyên."

"Đồng ý." Mọi người trả lời.

Lý Tường Huy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta đi qua đang thẩm vấn một đợt, xem có thể có thêm thông tin gì hay không."

Đối phương chỉ là có hiềm nghi, thời gian giam giữ đều có hạn.

Nếu như trong vòng thời gian quy định, vẫn không điều tra ra vấn đề, thì phải thả người.

Hiện tại tìm thấy chứng cứ mới, nhất định phải nhân lúc này, thẩm vấn thêm một lần.

"Tiểu Trương, Tiểu Cao, hai người đi xem xét Lưu Phương, tôi đi xem xét Tống Triết. Tiểu Dật, Tiểu Cố, hai người đi xem xét Đỗ Quyên."

"Được!"

Mỗi người nhận nhiệm vụ của mình, ba người lần lượt đi về phòng thẩm vấn.

Đi vào lần thứ ba, Lâm Dật lần nữa gặp được Đỗ Quyên.

Trải qua vài ngày giam giữ, Đỗ Quyên tiều tụy đi không ít.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhan sắc hào hoa phong nhã của bà, vẫn vô cùng xinh đẹp.

Nói phụ nữ quá tuổi, phong vận vẫn còn, đúng là không ngoa chút nào.

Mà lần này, lúc hai người nhìn thấy Đỗ Quyên, tình trạng của bà ta đã không còn khẩn trương giống như lần thứ nhất kia, mà vô cùng bình tĩnh.

Chỉ là trong ánh mắt đã mất đi thần thái, càng giống như là nhận mệnh hơn.

"Có lời gì muốn chủ động nói không." Cố Diệc Nhiên bình tĩnh hỏi, "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị. Bà hẳn là hiểu đạo lý này, tự bà chủ động nói, và chúng tôi chủ động hỏi, đây là hai khái niệm khác nhau."

"Tôi thật sự không giết Tống Đức Viễn! Lúc anh ấy xảy ra chuyện, tôi còn đang đi làm ở công ty, tôi làm sao có thể giết anh ấy được." Vẻ mặt Đỗ Quyên hiện lên sự ủy khuất, biểu lộ vô tội:

"Huống hồ tôi còn là tình nhân của anh ấy, mỗi tháng, anh ấy đều sẽ cho tôi 50 ngàn tệ. Tôi còn nhờ vào anh ấy để sống, làm sao có thể hại anh ấy được."

"Nếu ông ta mỗi tháng đều cho bà tiền, tại sao bà còn còn muốn đi làm thuê?" Cố Diệc Nhiên mở tài liệu trên tay ra, nói:

"Theo như chúng tôi biết, cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường của công ty internet kia, tiền lương một tháng chỉ 4200 tệ, cũng không tính là nhiều."

"Bởi vì tôi biết, không thể lúc nào cũng dựa vào nam nhân. Tống Đức Viễn cũng chỉ có thể nuôi tôi được mấy năm, chờ mấy năm nữa tôi già đi, nhất định sẽ chướng mắt tôi. Do đó tôi nhất định phải tìm một công việc ổn định." Đỗ Quyên nói:

"Tuy tiền lương của công ty này không cao lắm, nhưng công việc rất nhàn, hơn nữa còn có bảo hiểm năm, sau này dưỡng lão có thể có cái bảo hộ."

Cộc cộc cộc _ _

Ngón tay Lâm Dật gõ lên mặt bàn rất có tiết tấu.

Đây là thói quen của anh, lúc suy nghĩ gì đó thường sẽ làm như này.

Lý do thoái thác của Đỗ Quyên không có vấn đề, nhưng có thể nhìn ra, bà ta cũng không phải là người thông minh.

Làm tình nhân nhiều năm như vậy, lại không lợi dụng được tài nguyên giao thiệp của Tống Đức Viễn để tạo dựng sự nghiệp cho mình.

Phương diện này có chút thất bại.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment