Chương 1746: Manh Mối Mới.
Chương 1746: Manh Mối Mới.
Rất nhanh, hai người lái xe đến địa điểm xảy ra vụ án.
Hai người vốn dĩ chuẩn bị đi điều tra chuyện cameras trước.
Nhưng lại phát hiện, tại chỗ vách núi mà Tống Đức Viễn ngã xuống có một chiếc xe vận tải đang đỗ, còn có hai máy đào cỡ nhỏ đang hoạt động ầm ầm, không ngừng xúc đất lên xe, dường như đã làm một hồi lâu.
Xung quanh còn có mấy người, dường như đang giám sát.
Nhìn thấy một màn này, hai người vội vàng chạy qua, Cố Diệc Nhiên lớn tiếng nói:
"Các người đang làm cái gì vậy! Mau dừng lại!"
Nghe thấy tiếng hét của Cố Diệc Nhiên, một người đàn ông trung niên đang chỉ huy quay đầu liếc nhìn hai người một chút, trong miệng ngậm điếu thuốc, nói với vẻ tức giận:
"Các người là ai, dám la lớn ở chỗ này."
Cố Diệc Nhiên không nói nhảm nhiều, đưa giấy chứng minh thân phận của mình ra.
"Hiện tại tôi cưỡng chế các người đình chỉ thi công!"
Nhìn thấy giấy chứng nhận, người đàn ông trung niên dừng một chút, "Có chuyện gì sao?"
Lâm Dật nhìn người nói chuyện, ông ta mặc áo cộc tay màu đen, da dẻ đã bị phơi đỏ lên.
Trên cánh tay xăm hình hoa, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền vàng, là cách ăn mặc điển hình của chủ thầu.
Lúc ông ta nhìn thấy Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên, thái độ hoàn toàn ngược lại với bảo an, cũng không e ngại.
"Ai bảo các người thi công ở đây!"
"Lãnh đạo khu công nghiệp." Người đàn ông trung niên nam nói:
"Hôm qua ở đây có người chết, lãnh đạo nói là điềm xấu, chuẩn bị chỉnh đốn và cải cách nơi này một chút, đốt thêm ít pháo tránh tà."
Nói xong, người đàn ông trung niên lại nói với nhân viên thi công:
"Còn ngây người ra làm gì, mau làm đi!"
Rất nhanh, máy đào lại hoạt động ầm ầm, tiếp tục bắt đầu công việc.
"Không nghe tôi nói sao, tôi bảo các người dừng lại!" Cố Diệc Nhiên đề cao âm điệu.
"Việc này cô không thể bắt chúng tôi được, chúng tôi nghe ông chủ, người ta bảo tôi phải làm xong việc trước khi trời tối, nếu không sẽ không trả tiền. Nếu như chậm trễ kỳ hạn công trình, các người sẽ trả tiền cho tôi sao!"
"Tôi nói cho các người biết, nơi này là hiện trường vụ án, hành vi của các người thuộc về tội hủy diệt chứng cứ. Nếu như cứ khư khư cố chấp, chúng tôi có quyền bắt các người!"
"Cô cũng đừng hù dọa người, việc này là lãnh đạo bảo tôi làm, tôi chỉ là lấy tiền làm việc thôi." Người đàn ông trung niên nói:
"Các người cũng đừng đứng đây dọa người nữa, tôi chỉ hỏi các người, nếu như lãnh đạo không trả tiền thì các người có bù lại cho chúng tôi hay không. Tôi chỉ nhận tiền, có thù lao rồi thì chuyện gì cũng dễ nói."
"Anh không cảm thấy mình đang nói nhảm quá nhiều sao?" Lâm Dật thấp giọng nói: "Nhanh bảo bọn họ dừng lại."
"Anh cho bao nhiêu tiền?"
"Cho cái mấy cái lông!"
Hô thông!
Lâm Dật nhấc chân mạnh mẽ đá vào người đàn ông trung niên, "Bớt giả trang nói nhiều như vậy, cho anh mặt mũi mà còn không cần?"
Dứt lời, Lâm Dật móc súng bên hông ra, nổ một phát súng lên trời.
"Đều mẹ nó dừng lại cho tôi!"
Tất cả mọi người đều choáng váng, bọn họ còn chưa thấy qua tình hình như vậy.
Ngay cả Cố Diệc Nhiên đều không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ làm chuyện bạo lực như vậy.
Tuy rằng hả giận, nhưng lại không phù hợp với thân phận của mình.
"Cậu, cậu thế mà lại đánh người!"
Người đàn ông trung niên che ngực, tay chỉ Lâm Dật, dường như mình đang chiếm lý vô cùng lớn.
Lâm Dật đi qua, ngồi xổm người xuống, nắm lấy tóc của người đàn ông trung niên, thấp giọng nói:
"Lấy cá đức hạnh này của anh xem ra lúc trước cũng là lưu manh. Mấy cái trò đó của các người không có tác dụng với tôi đâu, cho anh một còn chân nhẹ, nếu như anh còn dám giả trang, cẩn thận tôi để cho anh ngồi tù mục xương."
Người đàn ông trung niên bị dọa cho không biết nói gì cho phải.
Mềm sợ cứng rắn, cứng rắn sợ chết.
Anh ta chính là điển hình trong đó.
"Nhanh cút cho tôi!"
"Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Bị Lâm Dật đánh một trận, người đàn ông trung niên cũng trở nên thành thật, cũng không dám nhắc lại chuyện tiền nữa, xám xịt mang người rời đi.
"Tới chậm một bước."
Lúc Lâm Dật động thủ với đối phương, Cố Diệc Nhiên đã đi sang hiện trường bên cạnh để thăm dò.
Phát hiện có hơn một nửa chỗ đã bị động tới, còn lại một bộ phận dù còn hoàn hảo, nhưng giá trị điều tra cũng không lớn.
Lâm Dật chỉ một bên cách tay trái mình tầm một mét.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, thì địa điểm xảy ra vụ án là ở đây đúng không."
Cố Diệc Nhiên gật gật đầu, "Không sai biệt lắm, tôi vừa mới kiểm tra một chút, nơi này đã không có giá trị, cho nên ở đây có điểm đáng ngờ."
Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, sau đó nói:
"Cái gọi là điểm đáng ngờ, chỉ là suy đoán của mình chúng ta, tuy cũng có loại khả năng này, nhưng bên phía khu công nghiệp có hành động này cũng là hợp tình hợp lý."
Lâm Dật nhớ đến, lúc mình lên cấp ba, có một người thân đối với anh rất không tệ đã qua đời.
Mẹ vốn dĩ không định mang theo mình, nhưng bởi vì người ta đối với mình tốt nên mới đi theo.
Xuất phát từ mục đích hiếu kỳ, nên anh đã nhìn hài cốt người chết ở khoảng cách gần, lúc trở về thì Vương Thúy Bình đánh, bảo đi tắm rửa nhiều lần.
Mấy ngày sau, bà tìm cho anh một nhánh đào, bỏ trong túi xách, mang theo một tuần lễ, nói như vậy có thể đuổi đi thứ không sạch sẽ.
Cho nên Lâm Dật rất lý giải cách làm của lãnh đạo khu phong cảnh, bởi vì bọn họ càng coi trọng phong thủy hơn so với người bình thường.
"Nhưng cũng có hiềm nghi phá hỏng hiện trường."
"Đừng quá rêu rao chuyện này, điều tra âm thầm mới tốt."
Sau đó, Lâm Dật ngẩng đầu nhìn một chút, "Lên bên trên nhìn xem đã, mang thiết bị giám sát về trước."
"Được."
Trong một giờ tiếp theo, Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên, mang toàn bộ camera trong khu vực xảy ra án mạng đi.
Ngoài ra, bọn họ đến đến các nơi khác của khu thắng cảnh, lấy mấy cái camera, thậm chí bao gồm cả camera tại khách sạn của Tống Đức Viễn, cũng mang đi mấy cái.
Trên đường trở về, là Cố Diệc Nhiên lái xe, Lâm Dật nhân đoạn thời gian này, nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan một chút.
Tuy ngoài miệng vẫn biểu thị ủng hộ, nhưng vẫn có chút phàn nàn, cho rằng công việc của Lâm Dật quá mệt mỏi.
Lâm Dật cũng chỉ có thể cười ha hả an ủi, cố gắng trấn an tâm trạng của cô.
Lúc hai người trở lại phân cục, đã hơn ba giờ chiều.
Cùng lúc đó, Cao Minh Tuấn ra ngoài điều tra tình huống công ty Tống Đức Viễn cũng đã quay trở về, trên mặt bàn bày một đống văn kiện lớn, bọn Lý Tường Huy đang lật xem.
"Trở về rồi sao." Lý Tường Huy lên tiếng chào hỏi, nói:
"Có phát hiện gì mới không?"
Cố Diệc Nhiên ngồi xuống trên ghế, vén tóc, nói:
"Hơn một tháng trước, tổng thể khu thắng cảnh có đổi cameras. Chúng tôi đã cầm mấy cái từ mấy chỗ khác nhau về, chuẩn bị nghiên cứu một chút, cho nên suy đoán trước đó của chúng ta là có cơ sở, quả thực có tồn tại khả năng lừa dối chúng ta."
"Ngoài ra, còn có một chuyện kỳ quái." Cố Diệc Nhiên nói tiếp:
"Chỗ mà Tống Đức Viễn ngã xuống, bị người của khu thắng cảnh động tới, nếu như còn muốn tìm manh mối ở chỗ đó là chuyện không thể nào."
"Chuyện này rất bình thường." Trương Huy nói:
"Xảy ra điềm xấu như thế, những người làm ăn như bọn họ nhất định sẽ làm một chút, sau đó lại đốt ít pháo."
"Nhưng chuyện này cũng có khả năng phá hỏng hiện trường phạm tội."
"Các người đang nghi ngờ hiện trường còn có thể sẽ lưu lại manh mối sao?" Lý Tường Huy hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate