Chương 1751: Giết Người Phòng Kín.
Chương 1751: Giết Người Phòng Kín.
Sự phân tích của Lâm Dật nhận được sự tán đồng của những người khác.
Bọn họ nhất trí nhận định Đỗ Quyên chính là hung thủ giết chết Tống Đức Viễn!
Hiện tại việc phải làm duy nhất chính là xác định thời gian xin nghỉ phép của Đỗ Quyên xem có ăn khớp với thời gian đi công tác của Tống Đức Viễn hay không!
Lâm Dật cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Cố Diệc Nhiên.
m thanh phía đối diện có chút ồn ào, dường như đang ăn cơm ở bên ngoài.
"Có việc gì?"
"Cô có thời gian mà Đỗ Quyên xin nghỉ phép không?"
"Thời gian xin nghỉ phép sao?" Cố Diệc Nhiên dừng một chút, "Có phải là tất cả những ngày mà bà ta xin nghỉ từ khi đi làm không?"
"Đúng, cô có hay không?"
"Có, nhưng tôi cần sắp xếp lại một chút." Cố Diệc Nhiên nghiêm túc nói:
"Có phải là phát hiện ra đầu mối gì rồi hay không?"
"Cô cứ sắp xếp lại thời gian biểu trước đi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô."
"Được!"
Chuyện liên quan đến công việc, Cố Diệc Nhiên hết sức chăm chú, hết sức phối hợp.
Sau đó, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lý Tường Huy, để anh giúp đỡ điều tra ghi chép đi lại trong ba tháng này của Đỗ Quyên một chút.
Chờ sau khi có chứng cứ sẽ càng có sức thuyết phục.
"Tôi cảm thấy không cần tra xét nữa đâu, nhất định là người phụ nữ tên là Đỗ Quyên kia." Lương Kim Minh vừa uống rượu vừa nói:
"Làm tiểu tam đều thích làm loại chuyện này, tôi cũng không tin, bà ta mỗi tháng chỉ cần 50 ngàn tệ kia."
"Anh Lâm, chúng tôi giúp anh phá án, có tính là lập công hay không." Cao Tông Nguyên hỏi.
"Không phải đã mời các người ăn thịt nướng rồi sao."
"Móa, thì ra anh bắt chúng tôi làm công cụ người."
"Không cần nói khó nghe như vậy, tất cả mọi người đều là anh em." Lâm Dật cười ha hả nói:
"Tới tới tới, uống rượu."
Nói xong chuyện vụ án, mấy người liên tục nâng ly cạn chén, bầu không khí nhiệt liệt, quên cả trời đất.
Khoảng nửa giờ sau, Cố Diệc Nhiên và Lý Tường Huy đồng thời gọi điện thoại tới.
Tư liệu mà Lâm Dật cần, bọn họ đều đã tra ra được.
Sau khi tự mình thẩm tra đối chiếu cẩn thận, phát hiện thời gian xin nghỉ phép của Đỗ Quyên trùng hợp với thời gian đi lại của Tống Đức Viễn.
Tiếp theo, ghi chép đi lại của Đỗ Quyên trong khi xin nghỉ, cũng nhất trí với chỗ mà Tống Đức Viễn đến!
Không còn nghi ngờ, mỗi lần Tống Đức Viễn xuất hành, Đỗ Quyên đều đi cùng.
Như vậy vô cùng có khả năng bà ta là hung thủ sát hại Tống Đức Viễn!
"Mọi người chờ tôi một chút."
Lâm Dật về gian phòng, mở cuộc video cho nhiều người.
"Bên cậu đã tra được tin tức gì sao." Sau khi kết nối video, Lý Tường Huy hỏi.
"Tra được."
Lâm Dật nói lại manh mối vừa mới phân tích ra được cho hai người nghe.
Sau khi nghe thấy Lâm Dật, hai người đều cảm thấy chấn kinh.
Không nghĩ tới trong bóng tối còn ẩn giấu một đầu manh mối như vậy.
Như này cơ bản đã có thể khóa chặt người hiềm nghi là Đỗ Quyên!
"Tôi hiện tại sẽ đi xin lệnh bắt người!"
"Tôi cũng sẽ trở về cục." Cố Diệc Nhiên nói.
"Tôi còn có chút việc, lát nữa sẽ trở về tìm các người."
"Không vội, bắt bà ta lại rồi chậm rãi xem xét là được, làm xong chuyện của cậu rồi lại tới cũng không sao."
"Được rồi."
Cúp video, Lâm Dật xoay xoay lưng.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã phá được vụ án.
Lúc Lâm Dật quay trở lại hồ bơi, Lương Kim Minh hỏi:
"Thế nào, động thủ bắt người chưa?"
"Lập tức sẽ đi qua, đoán chừng điều tra mấy ngày thì bà ta sẽ khai ra hết."
"Công trạng của anh cũng có một nửa của chúng tôi, đến lúc đó nhớ đừng quên luận công ban thưởng, một bữa thịt nướng nhất định là không được, dù sao cũng phải tổ chức một buổi Party ăn mừng một trận."
Về phần party trong miệng Lương Kim Minh là cái gì, chuyện này người gặp người, trí giả gặp trí, sắc phê gặp sắc phê (người trong cuộc tự hiểu rõ).
Phá được vụ án, tâm trạng của Lâm Dật vô cùng tốt, lại lấy mấy bình rượu ngon từ trong tủ rượu ra, chuẩn bị tối nay không say không về.
Bữa tiệc thịt nướng kéo dài đến hơn mười một giờ mới kết thúc.
Ban người Tần Hán uống say mèm, buổi tối cũng không định đi, nhà nhiều như vậy, chuẩn bị ở lại đây một đêm.
Sau khi sắp xếp cẩn thận ba người Tần Hán, Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện cũng về phòng của mình.
Đến mức tàn cục, sẽ có người tới thu dọn, không cần tự mình động thủ.
"Tối nay tôi ngủ với học tỷ, anh tìm nơi khác mà ngủ đi."
"Xem cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không so đo với cô, nếu không nhất định sẽ nói cùng cô một chút."
"Xem ra anh còn có chút lương tâm."
Reng reng reng _
Ngay tại lúc ba người chuẩn bị rửa mặt rồi nghỉ ngơi, điện thoại di động của Lâm Dật bỗng vang lên, là Lý Tường Huy gọi tới.
"Bắt được người rồi sao? Tình huống thế nào?"
"Đỗ Quyên chết rồi."
"A? ! Chết! !"
Lâm Dật có chút không thể tin được, tin tức này thật sự là khiến cho người ta không thể tin nổi.
"Chết như thế nào?"
"Trúng độc khí gas." Lý Tường Huy nói:
"Sau khi người của chúng ta đến nơi, gõ cửa thì không thấy ai mở, sau khi cưỡng ép mở cửa thì phát hiện trong phòng đầy mùi khí gas. Đỗ Quyên nằm ở trên giường đã tắt thở, lúc chúng ta chạy đến hẳn là chết được nửa giờ."
"Các người đang ở hiện trường hay là trong cục vậy?"
"Tại hiện trường đây, cậu muốn đi qua sao?"
"Chờ tôi, tôi đi qua nhìn một chút."
Cúp điện thoại, Hà Viện Viện tò mò đi lên phía trước.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Anh đừng nói với tôi rằng, người chết tên là Đỗ Quyên nha."
"Chính là bà ta, chết bởi ngạt khí gas."
"Tôi dựa vào, đây là sợ tội tự sát sao?"
"Có khả năng này, nhưng còn không thể xác định, tôi phải đến hiện trường nhìn xem." Lâm Dật nói:
"Các người đi ngủ trước đi, không cần chờ anh."
"Trên đường nhớ cẩn thận một chút, đừng lái quá nhanh, chú ý an toàn." Kỷ Khuynh Nhan dặn dò.
"Anh biết mà."
Sau khi lên tiếng, Lâm Dật cầm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, lái xe đến nhà Đỗ Quyên.
Nhà của Đỗ Quyên nằm ngoài khu nhà, là một tòa ngay cả thang máy đều không có.
Tuy đã cũ một chút, nhưng tại địa phương tấc đất tấc vàng như Trung Hải này, nếu như bán ra thì cũng đáng giá không ít tiền.
Lúc đi vào tầng dưới của tòa nhà, cả tòa nhà đã bị phong tỏa, Lâm Dật đưa giấy hành nghề của mình ra, đi vào rất thuận lợi.
"Anh Lý, tình huống thế nào rồi?"
"Thi thể còn chưa được khiêng đi, cậu có thể đi nhìn một chút."
Ở phòng khách, phía trên che kín vải trắng, rất hiển nhiên, bên trong là thi thể của Đỗ Quyên.
Xốc vải trắng lên, đập vào mi mắt, là gương mặt xanh tím của Đỗ Quyên, trên thân không mặc bất kỳ loại quần áo nào, đi rất nhẹ nhàng.
Lâm Dật đặt bàn tay lên nách bà ta, còn có thể cảm nhận được một chút xíu nhiệt độ, vừa mới chết không bao lâu.
Sau khi kiểm tra một phen, Lâm Dật lại đắp vải trắng lên một lần nữa, rồi dạo qua một vòng trong nhà Đỗ Quyên.
Hiện trường bảo vệ rất tốt, trên cơ bản đều duy trì nguyên dạng.
Nhưng lại rất lộn xộn, rất nhiều quần áo đều ném lên ghế sô-pha, thậm chí ngay cả đồ lót cũng ném lung tung.
Rất khó tưởng tượng, đây là nhà của một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi.
Trên bàn cơm, còn có một phần lẩu dành cho một người mới chỉ ăn được một nửa, nhưng mà phía trên đã mọc lông.
Đoán chừng là lúc đó, lúc đang ăn cơm thì bị người của phân cục vội vã mang đi.
Buổi chiều trở về cũng không thu dọn phòng, dưới tình huống thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, trở về liền ngủ luôn.
Sau đó thì không đứng lên được nữa...
------
Dịch: MBMH Translate