Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1758 - Chương 1756: Cô Không Được Coi Là Dân Chúng Nhỏ.

Chương 1756: Cô Không Được Coi Là Dân Chúng Nhỏ.
Chương 1756: Cô Không Được Coi Là Dân Chúng Nhỏ.
Chương 1756: Cô Không Được Coi Là Dân Chúng Nhỏ.




Vương Hỷ Tài nhìn Lâm Dật khoảng chừng 5 giây.

"Đồng chí, anh đang nói cái gì? Tôi muốn biết, anh đã tiến hành khảo nghiệm thế nào?"

"Chính là lái thử một chút trong cửa hàng 4S."

"Chẳng lẽ anh cảm thấy, mình có sự chuyên nghiệp của chúng tôi sao?" Sắc mặt của Vương Hỷ Tài trở nên không tốt, nói:

"Hơn nữa tôi cảm thấy, hành động vừa rồi có chút không công bằng. Tôi càng thêm hoài nghi, anh thân là nhân viên công chức, lại có mối quan hệ không thể cho ai biết với vị nữ sĩ này."

"Anh đừng nói nhảm, chúng tôi không có quan hệ gì."

"Ai mà biết được có quan hệ hay không, dù sao chúng tôi đã đưa báo cáo, về phần vấn đề còn lại thì các người tự giải quyết đi."

"Cám ơn Vương Khoa đã chứng minh sự trong sạch của chúng tôi, nếu không thì sẽ không thể nói rõ chuyện này." Lý Đông Lâm cười ha hả nói.

"Bảo hộ quyền lợi hợp pháp của các người là chuyện mà chúng tôi nên làm, không thể để cho những người mang lòng dạ xấu xa kia xâm phạm ích lợi của các anh được. Nếu không sau này, còn ai dám đi ra làm ăn nữa."

"Ai nói không phải đâu, nhờ có các người."

"Nếu như không có những chuyện khác thì tôi đi trước đây." Vương Hỷ Tài nói:

"Các người tự xử lý những chuyện còn lại đi, nếu như người phụ nữ này còn tiếp tục giả làm người bị hại, đề nghị các người nên đề lên thẳng tư pháp."

"Được được, tôi biết phải làm sao."

Vương Hỷ Tài gật gật đầu, quay người rời đi.

"Chờ chút. . ."

Còn không đợi Vương Hỷ Tài đi ra ngoài, Lâm Dật đã gọi anh ta lại.

"Anh vẫn còn có chuyện?"

"Tôi chỉ là muốn xác nhận lại với anh một chút, có phải anh thừa nhận phần báo cáo này là anh phát hành, cũng thừa nhận xe Tesla bọn họ không có một chút vấn đề?"

"Đúng vậy, anh còn muốn làm gì?"

"Không có việc gì, vừa rồi tôi đã thu âm, chỉ cần anh chính miệng thừa nhận là được."

Vương Hỷ Tài thay đổi sắc mặt, bỗng sinh ra một loại dự cảm xấu.

Nhưng Lâm Dật cũng không giải thích thêm với anh ta cái gì, mà cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Trần Bỉnh Cường.

"Giúp tôi liên hệ với người phụ trách đơn vị kiểm tra chất lượng, tôi đang ở phòng khách tầng một của bọn họ."

"Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là cảm thấy, báo cáo mà bọn họ đưa ra có vấn đề, muốn tìm người hiểu chuyện tiến hành kiểm tra một lần nữa."

"Đúng, chính là đường Khang Ninh, tôi đang ở tầng một, hình như là 109."

"Được rồi, khi về sẽ mời anh ăn cơm."

Lâm Dật cúp điện thoại, ánh mắt của người trong phòng đều rơi xuống trên người anh.

"Anh đang gọi điện thoại cho người nào." Vương Hỷ Tài hỏi.

"Nói thì anh cũng không biết, đừng hỏi nữa." Lâm Dật nói:

"Anh không phải còn có việc bận sao, hiện tại liền đi đi. Chuyện này không cần anh nữa, đợi lát nữa sẽ có những người khác đến xử lý việc này, đi đi."

Vương Hỷ Tài cảm thấy có chút không đúng, "Chẳng lẽ anh còn biết người của chúng tôi?"

"Tôi không biết, nhưng bạn bè của tôi nhận biết, về phần người tới là ai, tôi cũng không biết, nhưng hẳn là có thể xử lý việc này."

Ánh mắt Vương Hỷ Tài di chuyển lòng vòng, cảm thấy nhìn có chút không thấu Lâm Dật.

Một tên cảnh sát nho nhỏ, thân phận còn không bằng mình, anh ta có thể nhận biết người nào?

Két két _

Ngay tại lúc hai người đang nghi ngờ, cửa phòng khách bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào từ bên ngoài.

Nhìn thấy người tiến vào, Vương Hỷ Tài bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng đi lên chào hỏi.

"Trương cục."

Trái tim của Vương Hỷ Tài thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.

Chút chuyện nhỏ như vậy, sao có thể khiến lãnh đạo đứng thứ hai tới rồi.

"Đồng chí, tôi tự giới thiệu trước, tôi là Trương Á Quần, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói với tôi một chút không."

Trương Á Quần chính là người mà Trần Bỉnh Cường tìm tới, đồng thời đã thông báo về thân phận của Lâm Dật.

Nhưng lại nghiêm túc dặn dò qua, không thể bại lộ thân phận của Lâm Dật, cho nên mới tự giới thiệu như thế.

Nếu không lấy thân phận của ông thì không thể nào nói như vậy.

"Cũng không phải là chuyện gì lớn." Lâm Dật chỉ Dương Băng rồi nói:

"Cô ấy mua một chiếc Tesla, phát hiện phanh xe có vấn đề, tìm tới cửa hàng 4S thì người ta không quan tâm, còn nói báo cáo kiểm tra của các người là hợp cách. Tôi cảm thấy báo cáo kiểm tra có vấn đề, muốn anh lại làm kiểm tra một chút."

"Không có vấn đề, xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi nhất định sẽ phụ trách."

Trương Á Quần cười nhìn sang Dương Băng, "Cô cũng đừng có gấp, tôi hiện tại sẽ sắp xếp kiểm tra hiện trường, nửa giờ, là có thể có báo cáo."

"Vậy thì làm phiền toái rồi."

"Nửa giờ có kết quả. . ."

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán của Vương Hỷ Tài, nửa giờ có kết quả, đây tuyệt đối là đãi ngộ đặc biệt.

Người bình thường không thể hưởng thụ được!

Ngoài ra, lãnh đạo đều đã nói như vậy, nhất định là vô cùng để ý đối với chuyện này.

Đợi đến khi có kết quả kiểm tra mới, phía bên mình chẳng phải sẽ lộ tẩy sao!

Người trợn tròn mắt còn có Lý Đông Lâm, lãnh đạo người ta tự mình phụ trách việc này, nhất định là giấu không được.

Hơn nửa giờ sau, đối với Lý Đông Lâm, Vương Hỷ Tài và Mark mà nói như là một ngày bằng một năm.

Tựa như là phạm nhân đang chờ tuyên án tử hình.

Khoảng sau hơn bốn mươi phút, đã có kết quả kiểm tra báo cáo mới.

"Lãnh đạo, không chỉ có phanh có vấn đề, mà trục truyền lực cũng có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ."

Nghe nói như thế, sắc mặt của Lý Đông Lâm và Vương Hỷ Tài đều trở nên khó coi.

Trương Á Quần cũng giống như thế, chỉ là nguyên nhân khác với bọn họ.

"Phần báo cáo thứ hai, kiểm tra ra nhiều vấn đề như vậy, mà phần báo cáo thứ nhất lại nói không có một chút vấn đề gì, còn luôn miệng nói là vấn đề của chủ xe, hi vọng các người có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý."

"Khả năng là lần kiểm tra đầu tiên thời điểm đã xuất hiện sơ sẩy." Vương Hỷ Tài cưỡng ép giải thích.

"Các người là cơ quan nhà nước, ngay cả phanh xe và trục truyền lực có vấn đề mà đều kiểm không tra được sao? Anh cho rằng chỉ dựa vào hai chữ "Sơ sẩy" là có thể giải quyết vấn đề?"

Ánh mắt Lâm Dật sáng rực nhìn lấy Vương Hỷ Tài, giống như là muốn nhìn thấu anh ta.

"Hay là trong này còn có gì đó mờ ám? Cần tôi nói toạc ra không?"

"Trong này. . ."

"Đừng nói nữa!"

Trương Á Quần đánh gãy lời của Vương Hỷ Tài, "Anh ra ngoài đi, đợi lát nữa tôi sẽ xử lý anh!"

"Lãnh đạo. . ."

"Ra ngoài!" "

Vương Hỷ Tài bị dọa giật mình, xám xịt đi ra ngoài.

"Chuyện này đã tra ra manh mối, chúng tôi sẽ mau chóng đưa chuyện này đến cơ quan tư pháp, nhất định sẽ cho vị nữ sĩ này một lời giải thích hợp lý."

"Tôi không muốn xe nữa, chỉ cần các người hoàn tiền lại cho tôi là được." Dương Băng nói.

"Trả lại tiền thì tiện nghi cho bọn họ quá." Lâm Dật nói: "Tốt nhất là chuyển giao cho cơ quan tư pháp, nếu không sẽ ủy khuất cho cô."

"Thật sự có thể xử lý sao?"

"Đương nhiên, nếu không pháp luật chẳng phải là thùng rỗng kêu to à."

Hai mắt Dương Băng tỏa sáng, "Thật sự là quá cảm ơn anh, nếu như không có anh, mấy ông chủ nhỏ như chúng tôi đây căn bản không có cách nào xử lý việc này."

Lâm Dật liếc qua Dương Băng, đây đã không thể coi là dân chúng nhỏ.

"Đều là chuyện chúng tôi nên làm."

Nói xong, Lâm Dật nhìn sang Lý Đông Lâm, "Đi với tôi một chuyến đi, anh còn dám hối lộ, lá gan đúng là không nhỏ."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment