Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 176 - Chương 174. Nhóm Ba Người Của Tập Đoàn Lăng Vân

Chương 174. Nhóm Ba Người Của Tập Đoàn Lăng Vân
Chương 174. Nhóm Ba Người Của Tập Đoàn Lăng Vân

Trong văn phòng, bầu không khí trở nên trầm tĩnh.

Dường như chỉ còn lại tiếng nhịp tim bịch bịch.

Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên hiểu ra một chuyện, hơn hai mươi năm qua cũng không phải là quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Lâm Dật, mà lại là tài sản quý giá nhất của cuộc đời.

Điều này đã giúp anh ấy rèn luyện năng lực bản thân, trở thành một chàng trai yêu đời và tôn trọng sự sống, nhưng cũng vô cùng cương nghị và quyết đoán, dám cầm kiếm giết rồng.

Người sống một hơi, mà hơi thở này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Anh ấy vẫn luôn là một người có tham vọng lớn.

"Có phải cảm thấy tôi đang nói đùa hay không? Thậm chí còn có chút thái quá?"

Lâm Dật cười tự giễu nói ra.

"Tuy rằng có chút thái quá, nhưng em không cảm thấy anh đang nói đùa."

Hà Viện Viện nói.

"Vì sao?"

"Tất cả những ai có dã tâm đều xứng đáng được nể phục."

Lâm Dật mỉm cười, nếu như có thể thu nhận cô nàng này về dưới trướng, có lẽ cũng là một chuyện may mắn đối với bản thân mình.

"Vấn đề này đã trả lời xong, còn có những vấn đề gì khác không?"

Lâm Dật hỏi.

Hai người liếc nhau một cái, Kỳ Hiển Chiêu cười nói:

"Vốn dĩ ban đầu có không ít vấn đề muốn hỏi, nhưng có câu trả lời vừa rồi của ngài, để cho tôi đè nén tất cả những vấn đề khác ở lại trong bụng, dứt khoát không hỏi nữa."

Lâm Dật có chút hăng hái nhìn chằm chằm hai người, trêu ghẹo nói:

"Nói thật ra, tôi đều cảm thấy vừa rồi trả lời có chút thái quá, rất có một loại tư thế nhà tư bản vẽ ra một cái bánh nướng, tại sao hai người các vị lại tin tưởng?"

"Em là có mục đích riêng đấy, có thể làm thuê cho ông chủ đẹp trai như vậy, khi làm việc cũng có động lực."

Hà Viện Viện nói ra:

"Em chỉ là một cô gái bình thường ưa thích soái ca."

Kỷ Khuynh Nhan dở khóc dở cười, cô nàng khoá dưới này thật sự là khiến cho nàng không biết phải nói sao.

"Vậy còn anh?"

Lâm Dật nhìn Kỳ Hiển Chiêu dò hỏi.

"Tôi còn trẻ, còn muốn liều mạng."

Kỳ Hiển Chiêu thật thà cười rộ lên,

"Nếu không sau khi về già, cũng không có vốn để khoác lác ở trước mặt con cháu."

"Nếu như tôi thất bại, vậy thì anh lại càng không có vốn để khoác lác."

"Ít nhất thì tôi học được như thế nào là vẽ một cái bánh nướng, như vậy cũng đủ để lừa gạt bọn trẻ con rồi."

"Ha ha. . ."

Lâm Dật cười ha hả,

"Vậy sau này hãy theo tôi làm việc, tôi sẽ mang theo hai người đi vẽ bánh nướng."

Kỷ Khuynh Nhan cũng cười rộ lên, mọi người đều không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt nhau sẽ thành dạng này.

"Chuyện cái bánh nướng sẽ không nói trước, tiếp theo nói về chuyện tiền lương đãi ngộ đi."

Lâm Dật nhìn hai người nói:

"Trước khi về đây, tiền lương hàng năm của hai người theo thứ tự là bao nhiêu?"

"Tính cả hoa hồng chia từ cổ phiếu thì không dưới 3 triệu nhân dân tệ."

Kỳ Hiển Chiêu nói.

"Em không có nhiều bằng anh Kỳ, chỉ khoảng chừng 2 triệu nhân dân tệ thôi."

Hà Viện Viện nói.

"Bánh vẽ thuộc về bánh vẽ, nhưng hai người cũng phải ăn cơm. Tiền lương cứng của mỗi người nâng lên là 5 triệu tệ, đợi đến thời điểm công ty lên sàn sau này, chúng ta sẽ nói lại về chuyện chia hoa hồng."

Lâm Dật nhìn hai người,

"Con số này có được không?"

"Lâm tổng, đây là điển hình lấy tiền đập người mà. Hiện tại, anh làm em không còn muốn ngây người ở tập đoàn Mỹ Đoàn nữa."

Hà Viện Viện nói ra.

"Cảm ơn lòng tốt của anh, Lâm tổng."

Kỳ Hiển Chiêu nói:

"Trả cho tôi nhiều tiền lương một năm như vậy, tôi luôn cảm thấy rất ngại."

"Đừng đưa ánh mắt nhìn ở mức lương còm trước mắt."

Lâm Dật cười nói:

"Mà hai người còn phải đi theo tôi tranh đoạt thiên hạ."

"Vâng, Lâm tổng."

"Những gì nên nói đều đã nói, bây giờ tôi mang hai người tham quan văn phòng công ty mới, những công tác sau này sẽ giao lại cho hai người."

Lâm Dật đề nghị:

"Vẫn là câu nói vừa rồi, quỹ tài chính chỉ là sản phẩm dựa vào ý cá nhân của tôi, là tài sản rất riêng tư. Tôi sẽ không để cho tài hoa của hai người mai một, chờ sau khi đi vào quỹ đạo, còn có thêm nhiều khiêu chiến chờ đợi hai người đây."

"Vâng, Lâm tổng!"

Hà Viện Viện hưng phấn nói:

"Đúng lúc em cũng muốn đi xem."

"Không phải là em sợ Lâm Dật sẽ cho hai người một cái phòng tối, sau đó để mặc hai người tự mình khởi nghiệp chứ."

Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói.

"Thật sợ mà."

Hà Viện Viện nói một cách khoa trương:

"Nếu như không có điều hoà không khí, em có thể sẽ bị nóng đến chết trong phòng làm việc."

"Đã trả lương cho em 5 triệu tệ một năm, còn có thể thiếu cái điều hoà không khí sao?"

Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói.

"Hắc hắc, vậy thì đi thôi, để cho em đến tham quan văn phòng mới một chút."

Một đoàn bốn người đi xuống lầu, Lâm Dật nhấn nút chìa khóa xe, cửa xe Koenigsegg mở ra, Hà Viện Viện nhìn mà chảy cả nước miếng.

"Lâm tổng, xe này là của anh sao?"

"Đương nhiên rồi, có muốn đi lên ngồi một chút hay không?"

"Đừng, em sợ chị Kỷ khó chịu."

"Nói linh tinh gì đấy!"

Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng mắng.

Sau đó, Kỷ Khuynh Nhan lên xe với Lâm Dật, Kỳ Hiển Chiêu lên chiếc xe Cayenne của Hà Viện Viện, cuối cùng dừng lại ở chân tòa cao ốc Lăng Vân.

Mặc dù đã đổi tên là cao ốc Lăng Vân, nhưng còn chưa kịp lắp đặt bảng hiệu, vẫn còn giữ lại bốn chữ là 'cao ốc Song Tử'.

"Lâm tổng, anh đừng nói với em là anh thuê văn phòng ở tòa cao ốc Song Tử này nhé."

Hà Viện Viện không thể tin được thốt lên.

"Không phải."

"Vậy thì văn phòng của chúng ta nằm ở đâu?"

Hà Viện Viện nhìn xung quanh một lượt,

"Ở gần đây cũng không có mấy tòa nhà văn phòng cao cấp nào khác."

"Khả năng em có chút hiểu lầm rồi."

Lâm Dật cười nói:

"Không phải anh thuê văn phòng ở đây, mà chính là anh đã mua lại hai tòa nhà này."

Phốc _ _ _

Hà Viện Viện suýt chút thổ huyết.

"Anh, anh mua lại tòa cao ốc Song Tử rồi? Cái này tốn hết bao nhiêu tiền?!"

"18 tỷ nhân dân tệ."

Hà Viện Viện: . . .

Kỳ Hiển Chiêu: . . .

"Lâm tổng, em không muốn làm giám đốc tài chính CFO nữa."

Hà Viện Viện nói.

"Ừm? Vậy em muốn làm cái gì?"

"Công ty vừa thành lập xong, chắc là anh còn thiếu một nữ thư ký riêng đúng không?"

Hà Viện Viện nói:

"Mặc dù em không có chân dài như chị Kỷ, nhưng váy ngắn kèm với tất đen đều có thể mặc đủ kiểu, anh có muốn suy tính một chút hay không?"

"Ngạch. . ."

Còn không đợi Lâm Dật mở miệng, Kỷ Khuynh Nhan nói xen vào:

"Đừng quên em là sinh viên tốt nghiệp đại học Yến Đại, đừng làm cho trường cũ bị mất mặt."

"Ô ô u, chị Kỷ ghen."

"Tránh sang một bên."

"Được rồi, đừng đấu võ mồm nữa."

Lâm Dật cười nói:

"Trước tiên đi lên xem một chút."

"Ừm vâng, em cũng không kịp đợi rồi.

Bên trong tòa cao ốc đã được sửa sang lại theo phong cách kiến trúc tối giản của Bắc u, phù hợp với xu hướng thẩm mỹ của giới trẻ hiện nay, cho nên bốn người đã rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh ở đây.

Nhưng tầng lầu nào cũng đều trống rỗng, trông có vẻ lạnh lẽo.

"Tình hình cao ốc cụ thể chính là như vậy."

Lâm Dật nói ra:

"Tôi sẽ giao phần việc còn lại cho hai người. Tóm lại, hãy để quỹ ngân sách vận chuyển càng sớm càng tốt. Trong sổ sách hiện có 500 triệu nhân dân tệ, chắc hẳn là đủ chèo chống một thời gian. Nếu như gặp phải vấn đề phiền phức không thể giải quyết được, vậy thì tới tìm tôi là được."

"Không có vấn đề gì."

Hà Viện Viện khoát tay một cái làm thủ thế OK, nói:

"Nhưng mà Lâm tổng, tất cả mọi việc đều để cho bọn em đi làm, vậy anh làm cái gì? Ít nhất cũng phải tham dự vào việc ra quyết định chứ, bọn em chỉ là người làm thuê, không có đủ tư cách để quyết định mọi chuyện cần thiết."

"Anh còn có công việc của mình muốn làm, không có thời gian ở lại đây."

Hà Viện Viện tò mò nhìn Lâm Dật,

"Lâm tổng, vậy bình thường anh làm cái gì? Không phải là dành toàn bộ thời gian nấu cơm cho chị Kỷ, làm nhân viên chăm sóc riêng chứ?"

"Anh chỉ là thỉnh thoảng nấu cơm cho cô ấy thôi, còn có công việc chính thức ở trên người đây."

"Công việc chính thức là gì?"

"Shipper."

-------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 174.
Bình Luận (0)
Comment