"Nào nào nào, nói bậy bạ gì đấy."
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói:
"Cho hai người thêm một cơ hội nữa, đoán xem anh ấy là ai?"
"Em không đoán, lát nữa còn phải gặp ông chủ mới nữa, em đang lo lắng lắm đây."
Hà Viện Viện nói ra:
"Tóm lại không thể nào là bạn trai của chị."
"Thật ra anh ấy là. . ."
Kỷ Khuynh Nhan nói đến một nửa, liền bị ánh mắt của Lâm Dật ngăn lại.
Ngay lập tức, nàng cũng hiểu ý Lâm Dật, đây xem như là một bài phỏng vấn, rất tốt.
"Ai nha, chị ơi, chị cũng không cần giải thích, em không có hiểu lầm mối quan hệ của hai người đâu."
Hà Viện Viện nói ra:
"Em nhớ được thời còn đi học, có một anh lớp trưởng gửi thư tình cho chị, vậy mà chị còn đi tố cáo với giáo viên, em biết chị là người giữ mình trong sạch."
Khuôn mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ lên, loại tai nạn xấu hổ này bị nói toẹt ra, còn là ở ngay trước mặt Lâm Dật, thật quá mất mặt.
Nói xong, Hà Viện Viện chỉ Kỳ Hiển Chiêu nói ra:
"Chị à, trước tiên em giới thiệu với chị một chút, đây là Kỳ Hiển Chiêu, em quen biết anh ấy từ hồi còn là sinh viên du học bên Mỹ. Năng lực công việc của anh ấy thuộc hàng đứng đầu, đúng dịp muốn trở về nước làm việc, có chút không quen khí hậu, không quá thích ứng với thị trường chứng khoán trong nước, nhuưng từ từ sẽ quen dần."
"Chào cô, Kỷ tổng."
"Chào anh."
Hai người đơn giản bắt tay, xem như làm quen.
"Hai người chắc chưa ăn cơm, nếu không chê thì cùng nhau ngồi xuống đây ăn một chút nhé?"
"Hắc hắc, vậy thì em không khách sáo nữa."
Hà Viện Viện đồng ý ngay:
"Anh Kỳ xuống máy bay chuyến 12 giờ, em ra sân bay đón anh ấy, còn chưa kịp ăn cơm trưa đâu, sắp chết đói rồi."
"Vậy được, ngồi ăn cùng nhau đi."
"Cám ơn ý tốt của Kỷ tổng, tôi đã dùng bữa ăn nhẹ ở trên máy bay, nên đến giờ vẫn chưa thấy đói."
Bởi vì là lần đầu tiên gặp Kỷ Khuynh Nhan, nên Kỳ Hiển Chiêu còn có chút lo lắng.
Trong loại trường hợp này, nếu mình ngồi xuống ăn cơm, cũng tỏ ra không lễ phép.
Đối với biểu hiện của Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật biểu lộ ánh mắt tán dương. Con người này cũng không tệ lắm, thật ra dáng chững chạc.
"Anh Kỳ, thật sự không đói sao?"
Hà Viện Viện nói ra:
"Chị Kỷ không phải là người ngoài, hơn nữa sếp mới còn chưa tới đâu, không cần phải xấu hổ."
"Không cần không cần, em và Kỷ tổng cứ ăn trước đi, anh thật không đói bụng."
"Vậy thì em mặc kệ anh, em sắp chết đói đến nơi rồi."
Hà Viện Viện cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt ướp chiên mắm cho vào miệng, nhất thời hai mắt tỏa sáng, hưng phấn đến dậm chân.
"Chị ơi, món thịt ướp chiên mắm này quá tuyệt vời, không nghĩ tới ở thành phố Trung Hải mà em còn có thể được thưởng thức hương vị đồ ăn Đông Bắc. Người nam thư ký này của chị đúng là không tệ chút nào."
"Rất khéo tay sao?"
Kỷ Khuynh Nhan cười nói, cũng không có vội vàng vạch trần thân phận của Lâm Dật.
"Ừm vâng, bảo sao em thấy chị mập hơn, hóa ra là bị người này chăm nuôi vỗ béo."
"Chị mới tăng thêm có ba cân, nào có khoa trương như em chứ."
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.
"Xem ra sau này, em phải thường xuyên đến đây ăn chực."
Hà Viện Viện nói ra:
"Vừa có thể ăn no bụng, vừa có thể ngắm đẹp mắt."
"Đừng chỉ nghĩ đến ăn, tình hình bên kia của em thế nào rồi? Có lẽ vẫn còn đang tại chức à?"
Lâm Dật bỗng nhớ lại, Kỷ Khuynh Nhan từng nói qua với mình, hiện tại Hà Viện Viện vẫn là giám đốc tài chính CFO của tập đoàn Mỹ Đoàn.
Nếu như nhìn theo cách đó mà nói, có vẻ như nàng còn là lãnh đạo của mình.
Bởi vì chính mình cũng đang là một chân shipper dưới cờ công ty Mỹ Đoàn.
"Ừm, tuy rằng hai chúng ta có quan hệ tốt, nhưng đây chính là giai đoạn khảo sát lẫn nhau."
Hà Viện Viện hơi có vẻ nói nghiêm túc:
"Có lẽ em coi trọng người ta, nhưng sếp mới chướng mắt em. Hoặc cũng có thể là sếp mới coi trọng em, nhưng em không có coi trọng người ta. Tình huống nào xảy ra thì em cũng còn đường lui chứ, nếu như hai bên có thể ăn nhịp với nhau, em sẽ bố trí thời gian sớm đi từ chức."
"Em nghĩ như vậy cũng đúng."
"Không có cách nào cả, năng lực không bằng chị nên cũng chỉ có thể giữ cho mình thêm đường lui."
Nói xong, Hà Viện Viện nhìn về phía Lâm Dật phất phất tay,
"Anh chàng đẹp trai, có thể giúp em rót cốc nước được không? Anh làm đồ ăn thực sự quá ngon, em ăn vội quá sắp nên bị nghẹn rồi."
"Ok."
Lâm Dật lên tiếng, sau đó rót cho Hà Viện Viện một cốc nước.
"Cám ơn soái ca."
Hà Viện Viện cười nhìn Lâm Dật,
"Nếu như có một ngày anh bị chị Kỷ ruồng bỏ, vậy thì hãy đến với em, chắc chắn em sẽ không đối xử tệ bạc với anh đâu."
"Được."
Lâm Dật cười nói.
Dường như nguyên nhân bởi vì sắp gặp mặt sếp mới, nên Hà Viện Viện chỉ đơn giản ăn một miếng là thu đũa.
... Đợi lát nữa sếp mới sẽ đến, nếu để cho ngài ấy nhìn thấy mình ăn uống mồm miệng đầy mỡ, vậy thì thật quá mất lịch sự.
Sau khi thu dọn toàn bộ xong xuôi, Hà Viện Viện nhìn qua đồng hồ đeo tay, nói:
"Chị Kỷ, chuyện này là như thế nào? Giờ đã 12h: 10ph rồi, sao sếp mới còn chưa tới? Cũng quá mất nguyên tắc đi."
Kỳ Hiển Chiêu cũng cúi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nét mặt cũng có chút đăm chiêu, điểm ấn tượng đối với vị sếp mới này cũng giảm bớt đi nhiều.
Đúng giờ là phẩm chất cơ bản nhất của dân kinh doanh, hơn nữa cũng không có báo trước một tiếng. Nếu như ngay cả điểm ấy cũng không làm được, thì phẩm chất của ông chủ này cần phải xem xét lại.
"Khụ khụ khụ. . ."
Kỷ Khuynh Nhan cố ý ho khan nhẹ vài tiếng,
"Thật ra sếp mới của hai người đã đến đây từ sớm."
"Đã tới đây từ sớm? Ở đâu? Chẳng phải ở đây chỉ có bốn người chúng ta thôi sao?"
Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, trịnh trọng nói:
"Để chị giới thiệu cho hai người một chút, vị đứng ở bên cạnh hai người cũng chính là người sáng lập quỹ tài chính Lăng Vân, anh ấy tên là Lâm Dật."
Phốc!
Hà Viện Viện suýt chút phun ngụm máu ra ngoài.
"Chị Kỷ, chị nói cái gì? Anh ta chính là sếp mới của bọn em?"
Kỳ Hiển Chiêu cũng ngây ngẩn cả người, tình huống sếp mới này là như thế nào?
Dĩ nhiên từ đầu tới cuối nằm vùng ở đây?
"Thật ra chị cũng không muốn giấu diếm em, chủ yếu là ngay từ đầu em không cho người ta mở miệng, chỉ thích suy diễn linh tinh mà không cho chị cơ hội giải thích."
Hà Viện Viện hoảng hồn, thậm chí có chút không biết phải làm sao.
Có thể quan hệ gần gũi với chị Kỷ như thế, khẳng định thân phận không hề tầm thường, chính mình không hiểu sao lại coi anh ta là một người đầu bếp đây.
Hơn nữa còn bảo người ta rót nước cho mình.
Đây là máu dồn lên não quá nhanh hay sao?!
"Lâm tổng, thật xin lỗi, vừa rồi không phải là tôi cố ý, tôi thật không biết ngài chính là Lâm tổng."
Hà Viện Viện bất an giải thích:
"Cộng thêm món ăn anh nấu lại ngon như vậy, nên tôi cũng hiểu lầm ngài là đầu bếp."
"Chút chuyện nhỏ như vậy, không cần phải xin lỗi."
Lâm Dật cười nói:
"Chuyện vừa rồi cho qua đi, chúng ta quay sang nói về chuyện công việc, giống như cô nói, đó chỉ là giai đoạn khảo sát lẫn nhau thôi."
"Cám ơn Lâm tổng rộng lượng."
"Xem xét lý lịch cá nhân của hai người, trước đó Khuynh Nhan đã nói với tôi không ít, đối với năng lực và nhân phẩm của hai người, tôi đều rất yên tâm. Hiện tại, hai người có điều gì muốn hỏi, có thể nói thẳng, nói thoải mái."
Hà Viện Viện vuốt vuốt mái tóc, cùng Kỳ Hiển Chiêu liếc nhau một cái, sau đó hỏi:
"Lâm tổng, sau này trọng tâm của các ngành nghề kinh doanh sẽ lấy quỹ tài chính làm chủ sao?"
"Sẽ không."
Lâm Dật trả lời:
"Quỹ tài chính là dựa vào ý kiến cá nhân của tôi để sinh ra các dự án, là tài sản tư nhân và không phải là trọng tâm của ngành nghề kinh doanh của tôi trong tương lai."
"Vậy kế hoạch kinh doanh của Lâm tổng là gì?"
Đây là điều mà Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu quan tâm nhất.
Bởi vì làm một cái quỹ tài chính nho nhỏ, căn bản không thỏa mãn được tham vọng của hai người!
Chim theo Loan Phượng bay vút lên cao, người bạn hiền lương tự hào đồng hành.
Mong muốn của hai người chính là đạt được mức cao hơn giá trị bản thân mình, chứ không phải là tìm chỗ trả lương cao và ngồi ăn chờ chết.
Lâm Dật trầm mặc mấy giây, nhàn nhạt nói:
"Tôi muốn xưng bá bản đồ thương nghiệp thế giới, hai người sẽ tin sao?"
----
Dịch: MBMH Translate