Chương 1759: Ngay Cả Nội Y Cũng Thua Hết.
Chương 1759: Ngay Cả Nội Y Cũng Thua Hết.
Vương Giai bị nói cho sửng sốt.
Suy nghĩ của cô giống như Cố Diệc Nhiên, đại bảo kiếm có đứng đắn hay không có vẻ như không có liên quan đến thẩm vấn a?
"Khụ khụ khụ..." Cố Diệc Nhiên ho khan vài tiếng, "Anh đi chệch vấn đề rồi."
"Ngạch..." Lâm Dật điều chỉnh lại vẻ mặt ngay ngắn, "Chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi, cô làm gì tại Yến Kinh?"
"Diễn viên phụ."
"Diễn viên phụ?"
Chuyện này khiến cho Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên có chút ngoài ý muốn.
Công việc này cũng không phổ biến, ít nhất bên cạnh bọn họ không có người như vậy.
"Lúc tôi đi học, học tập không giỏi, sau đó học một trường nghề, tốt nghiệp xong cũng không tìm được việc làm, cho nên mới đi làm diễn viên phụ."
"Cô không được học kiến thức về phương diện này, khoảng cách có phải là hơi xa rồi hay không?"
"Hiện tại làng giải trí căn bản không cần kỹ năng diễn xuất, chỉ cần trừng mắt, tìm một chút thế thân, sau đó quay chụp chỉnh sửa, chẳng phải là xong việc sao, chỉ cần giá trị nhan sắc và dáng người vượt qua kiểm tra là được."
Hai người giữ im lặng, cô nói cũng có đạo lý.
Lâm Dật lại đánh giá Vương Giai một hồi lâu.
Trong những người bình thường, nhan sắc và dáng người của cô tuyệt đối là rất được.
Nhưng ở trong vòng giải trí, vẫn còn thiếu một chút, có thể diễn được nữ hai đã đã là cực hạn rồi.
Dù sao cô không có giá trị nhan sắc và dáng người nghịch thiên như Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư.
"Lúc làm diễn viên phụ, thu nhập thế nào?"
Vương Giai lắc đầu, "Suy nghĩ trước đây của tôi có chút ngây thơ, sau khi đến phim trường mới phát hiện chỗ nào cũng có nữ sinh xinh đẹp, tôi không có một chút ưu thế nào, cho nên không kiếm được mấy đồng tiền. Nếu như tốt thì một ngày có thể kiếm được ba bốn trăm tệ, không tốt thì không có thu nhập, cho nên..."
"Cho nên cô không sống được tại Yến Kinh nữa, thông qua quan hệ của chị họ cô đi tới Trung Hải?" Lâm Dật hỏi.
"Đúng vậy, tuy tiền lương ở đây cũng không cao, nhưng bao ăn bao ở, giải quyết được rất chi tiêu của tôi, có thể miễn cưỡng sinh sống, tốt hơn nhiều so với lúc còn ở Yến Kinh."
"Trong ba tháng gần đây, cô có thường liên lạc với đỗ Đỗ Quyên không?"
"Cũng không coi là nhiều, có việc chúng tôi sẽ liên lạc qua Wechat, có lúc sẽ ra ngoài dạo phố cùng ăn cơm, ngoài ra thì không có liên hệ gì khác."
Hai người trầm mặc vài giây đồng hồ, căn cứ theo lời khai của Vương Giai thì không có chỗ nào đặc sắc, cũng không có gì có thể xem là bằng chứng cả.
"Vậy cô có biết về mối quan hệ giữa chị họ cô và Tống Đức Viễn?"
"Có lẽ có biết một chút đi." Vương Giai nói:
"Bởi vì tiền lương của chị ấy cũng không có cao hơn tôi là bao, nhưng đồ dùng và mặc đều tương đối tốt, hẳn là có một nguồn thu nhập khác."
"Cho nên cô cũng biết chuyện giữa bà ta và Tống Đức Viễn, phải không?"
"Có biết."
"Cô biết quan hệ giữa bọn họ đến trình độ nào không?"
Vương Giai khẽ nhíu mày, "Có lẽ là quan hệ giữa nam và nữ đi, còn có thể có chuyện gì chứ."
"Từ tám giờ đến mười một giờ đêm qua, cô đã làm gì?"
"Mở cuộc họp với đồng nghiệp ở công ty, đồng nghiệp tôi có thể chứng minh việc này."
"Đều đã trễ như vậy, các người vẫn còn họp sao?" Lâm Dật nói với Vương Giai:
"Hơn nữa Tống Đức Viễn đã chết, các người còn mở cuộc họp hội làm gì?"
"Ông chủ chết rồi, nhưng còn con trai của ông chủ, tương lai cậu ấy nhất định sẽ tiếp quản, hơn nữa công ty còn có một hạng mục lớn, đương nhiên là không thể bỏ, chúng tôi phải làm việc cũng là chuyện dễ hiểu." Vương Giai nói:
"Hơn nữa ngày đó Tống tổng còn gọi điện thoại cho chúng tôi, nói nghiệp vụ của công ty vẫn tiến hành theo thường lệ, qua mấy ngày nữa ông ấy sẽ về công ty, chúng tôi cũng không dám lười biếng."
"Vậy được rồi, hôm nay nói đến đây thôi."
"Đồng chí cảnh sát, các người nhất định phải nhanh chóng tìm được hung thủ, bác của tôi đã nhập viện, nếu như không tìm thấy hung thủ thì bác tôi sẽ xong mất."
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
An ủi một câu, Cố Diệc Nhiên liền cho Vương Giai ra ngoài, gọi người kế tiếp vào.
Bởi vì trạng thái của hai người cũng không tệ, nên đã thẩm vấn đến trưa, mới xem xét xong những người còn lại.
"Có thu hoạch gì không?"
Lúc dùng cơm, Lý Tường Huy hỏi.
"Không có thu hoạch." Cố Diệc Nhiên uể oải nói: "Đều là mấy thứ vô dụng."
"Chúng tôi đã điều tra được hành tung của Trương Hạo, nữ tiếp tân nói không sai, ông ta quả thực đã đi. Cho dù là sân bay Trung Hải hay là sân bay của Úc đều có thể tra được tung tích của ông ta. Đêm mà Đỗ Quyên ra xảy ra chuyện, ông ta không có khả năng ở Trung Hải, điểm ấy có thể khẳng định."
Lý Tường Huy nói:
"Nhưng mà tôi còn định đưa Trương Hạo về, trong bốn người người nào có thời gian đi đến Úc đảo một chuyến, bắt ông ta trở lại?"
"Hai vị đồng chí trẻ tuổi, cơ hội du lịch không mất phí tốt như vậy, anh đây để lại cho các người vậy." Trương Huy vừa cười vừa nói.
"Gần nhất con gái tôi bị cảm, tôi không thể đi được, hai người đi đi, vừa vặn bồi dưỡng cảm tình một chút."
"Tôi với cô ấy không có gì tốt mà phải bồi dưỡng cả, các người không nên vũ nhục phẩm vị của tôi." Lâm Dật nói.
"Anh còn dám cáo trạng trước!"
"Chủ yếu là phần cứng và phần mềm của cô không có cái nào có thể lấy ra được, tôi cảm thấy tôi không có nói sai."
"Tôi thừa nhận tính tình tôi không tốt, nhưng cho dù nói thế nào, tôi cũng không tính là xấu, phần cứng sao lại không phù hợp được!"
Trương Huy và Cao Minh Tuấn liếc mắt nhìn Cố Diệc Nhiên, thử thăm dò:
"Phần cứng mà Lâm Dật nói khả năng không phải mặt..."
"Anh Cao đúng là hiểu tôi."
Cố Diệc Nhiên: ...
"Được rồi, được rồi, đang trong thời gian làm việc, đừng thảo luận những thứ vô dụng này nữa." Lý Tường Huy nói:
"Buổi chiều hai người nghỉ đi, trở về chuẩn bị chút đồ vật, ngày mai xuất phát đi Úc đảo."
"Đã biết."
Sau khi thu dọn đơn giản một chút, hai người rời khỏi phân cục.
Mặc dù là đi bắt người, nhưng cũng có thể rút ra một chút thời gian, đi dạo một vòng.
Nhưng có thể sắp xêp được bao nhiêu thời gian, vậy phải xem bản lĩnh của mình.
Vào ban đêm, sau khi nói cho Kỷ Khuynh Nhan rằng anh phải đi Úc đảo bắt người, cô lại hết sức hưng phấn.
Cảm giác giống như là đóng phim, rất kích thích.
"Lần này đi, có thể trở về trong một tuần lễ không? Để em thu dọn đồ đạc giúp anh."
"Không đến một tuần lễ, đoán chừng một hai ngày sẽ trở lại."
Đối phương không phải là tội phạm quan trọng, trong mắt Lâm Dật cũng không có bao nhiêu uy hiếp.
Hơn nữa hành tung của ông ta đều đã bị khóa lại, muốn bắt được người cũng không phải là việc khó.
"Chuẩn bị một cái ba lô, như vậy là đủ rồi."
"Tùy tiện trang trí là được."
"Ừm."
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên đến sân bay.
Cách ăn mặc của Cố Diệc Nhiên khiến cho Lâm Dật cảm thấy tò mò, rõ ràng là chưa từng thấy trước đó.
Bên dưới là quần tây mỏng màu xám, dưới chân là giày thể thao màu đen.
Nửa người trên là áo bóng chày màu trắng, còn đội thêm mũ và kính râm, trang điểm càng thêm nổi bật.
"Cũng không phải là đi du lịch, cô mặc thành như này để làm gì?"
"Tôi thích, không mượn anh xen vào việc của tôi." Cố Diệc Nhiên ngẩng cao đầu, nói.
“Cô không phải là muốn đánh cược lần hai đó chứ?"
"Nếu như tôi mà đi chơi thật thì ngày thứ hai sẽ bị cách chức."
"Nói cũng đúng, lấy cái bản lĩnh kia của cô, nếu như mà đi chơi thật thì không chỉ đơn giản là cách chức, đoán chừng liền ngay cả nội y cũng thua hết."
------
Dịch: MBMH Translate