Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1760 - Chương 1758: Bằng Chứng Ngoại Phạm Hoàn Mỹ.

Chương 1758: Bằng Chứng Ngoại Phạm Hoàn Mỹ.
Chương 1758: Bằng Chứng Ngoại Phạm Hoàn Mỹ.
Chương 1758: Bằng Chứng Ngoại Phạm Hoàn Mỹ.




Không đến một giờ, năm người đã lái xe đến công ty trách nhiệm hữu hạn Thịnh Khoa của Trương Hạo.

Năm người cùng đi đến chỉ để bắt một người, Trương Hạo cũng coi như là có mặt mũi.

Đến dưới tòa nhà Lĩnh Hải, Lý Tường Huy đốt điếu thuốc, nhìn thoáng qua về cửa cao ốc.

"Tiểu Dật, Tiểu Cố, hai người lên đi, cố gắng không làm kinh động đến những người khác, không cần gióng trống khua chiêng."

“Đã biết." Hai người đồng thanh trả lời.

Sau khi nhận nhiệm vụ, hai người mở cửa xuống xe, đi thang máy lên lầu mười sáu.

Vừa bước ra thang máy, đã có thể nhìn thấy hai cánh cửa thủy tinh to lớn.

Trên bức tường phía sau cánh cửa có viết công ty trách nhiệm hữu hạn Thịnh Khoa, có một nữ tiếp tân đang ngồi.

Nhìn thấy cửa thang máy mở ra, người phụ nữ chỉ là nhàn nhạt nhìn sang, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động, dường như đang xem phim.

Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên cũng không do dự, đẩy cửa vào.

Nữ tiếp tân để điện thoại di động xuống, đứng dậy nói với hai người:

"Tiên sinh, xin hỏi các người là ai vậy?"

Cố Diệc Nhiên đưa giấy chứng minh thân phận của mình ra, "Đừng làm ầm lên, hỏi cô cái gì thì nói cái đó."

Thấy người tới là cảnh sát, nữ tiếp tân cũng ngây ngẩn cả người, run rẩy, hiển nhiên là chưa thấy qua tình hình như vậy, bản năng hiện lên cảm giác sợ hãi.

"Các, các người muốn tìm ai."

"Trương Hạo ở phòng nào."

"Ông chủ của chúng tôi hôm trước đã đi Úc, không ở Trung Hải."

"Hôm trước đi rồi sao?"

Tin tức này đối hai người mà nói không thể nghi ngờ là một lời cảnh tỉnh.

Bởi vì Đỗ Quyên bị giết đêm qua, nếu như Trương Hạo đi từ hôm trước, như vậy lại có thêm vấn đề.

Người giết chết Đỗ Quyên là ai?

"Cô xác định Trương Hạo đi rồi?" Cố Diệc Nhiên nói với giọng lạnh lùng:

"Cô hẳn phải biết, nói dối trước mặt chúng tôi sẽ có hậu quả gì."

Nữ tiếp tân bị dọa cho khẽ run rẩy, "Tôi, tôi không có nói dối, tôi giúp Trương tổng đặt vé đây."

"Được, cô ở lại đây đi, tôi đi xung quanh bên trong một chút, nhưng chuyện vừa rồi, tôi không hy vọng cô nói lung tung, hiểu ý của tôi chứ."

"Đã, đã hiểu. . ."

Sau khi cảnh cáo nữ tiếp tân, hai người đi dạo trong công ty.

Diện tích của công ty cũng tạm được, bao phủ khắp một tầng, nhưng trong khu làm việc lại không nhìn thấy mấy người.

Người ở đây cũng không có ai đang làm việc thật sự, giống như nữ tiếp tân, không phải đang chơi game thì cũng là đang cày phim.

Sau đó, hai người lại đi tới văn phòng của Trương Hạo.

Diện tích khoảng ba mươi mấy mét vuông, phong cách trang trí vô cùng đơn giản, trên bàn làm việc và trong ngăn tủ đều bày đầy văn kiện.

Cũng không có nhìn ra chỗ nào không ổn.

"Trạng thái này cũng phù hợp với đặc điểm của công ty bao bì." Lâm Dật lẩm bẩm một câu.

"Nhưng xem xét dáng vẻ của nữ tiếp tân, Trương Hạo hẳn là đã đi, không có khả năng đang lừa dối chúng ta."

Làm cảnh sát hình sự đều học qua chút tâm lý học tội phạm.

Trong mắt Cố Diệc Nhiên, phản ứng vừa rồi của nữ tiếp tân vô cùng chân thực, rất không có khả năng là nói dối.

Đương nhiên, trừ khi cô ta có kỹ năng diễn xuất như diễn viên, nhưng chuyện này là không thể nào.

Lâm Dật gật gật đầu, "Ông ta rất có thể đã tự tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình."

"Nhưng vấn đề là, ông ta thật sự không ở đây, như vậy chuyện Đỗ Quyên chết khả năng không có quan hệ gì với ông ta." Cố Diệc Nhiên nói:

"Hơn nữa trước đó, chúng ta còn phân tích qua, hung thủ không thể nào tìm người làm loại chuyện này được, ông ta không ở đây, vậy thì ai đã giết Đỗ Quyên?"

“Vấn đề này rất khó nói, đi về trước đi, nói lại việc này với mọi người một chút, nhìn xem ý của anh Lý thế nào."

"Được."

"Đúng rồi, chờ sau khi trở về, nhớ gọi người đi lấy camera giám sát của Thịnh Khoa."

"Lúc trở về tôi sẽ sắp xếp."

Sau khi thương lượng đơn giản một chút, hai người liền xuống tầng dưới.

"Làm sao lại chỉ có hai người? Trương Hạo đâu?" Cao Minh Tuấn hỏi.

Cố Diệc Nhiên nhún vai, "Hôm trước ông ta đã đi Úc."

"Đi từ hôm trước sao?!"

Sau khi biết được tin này, ba người Lý Tường Huy cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Bọn họ đương nhiên nghĩ đến, nếu như Trương Hạo đi, như vậy ông ta sẽ không có thời gian gây án!

Một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo!

"Thời gian không còn sớm, cũng đừng trở về, tôi sẽ sắp xếp người đi thăm dò chuyện liên quan tới Trương Hạo, cho dù ông ta đi đâu, đều phải bắt trở lại!" Lý Tường Huy nói:

"Về phần các người cũng đừng quên nhiệm vụ đã phân trước đó, vụ án đã đến mức này rồi, không thể bỏ qua một chút chi tiết nhỏ nào."

Mọi người gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Cho dù ông ta có chứng cứ ngoại phạm thì cũng phải bắt ông ta trở lại hỏi một chút.

"Anh Lý, tôi sẽ trở về cùng anh, mấy người còn lại phải đi tìm hiểu xuống tình huống." Cố Diệc Nhiên nói.

"Không thiếu một đêm này, cũng không phải là người có hiềm nghi quan trọng, có thể tra trước, ngày mai lại gọi tới thẩm tra sau."

"Cũng được, tôi muốn trở về ngủ bù, mấy ngày nay đã mệt chết tôi rồi." Cố Diệc Nhiên xoa xoa lưng mỏi, còn lộ ra một nửa bờ eo thon.

"Được, tất cả giải tán đi."

Chuyện trước mắt kết thúc, Lâm Dật đến tập đoàn Triều Dương, nhưng lúc trên đường thì gọi điện thoại cho Kỳ Hiển Chiêu, hỏi thăm tình huống bên kia của anh một chút.

Khoảng một tuần nữa, tàu chở hàng từ Trung Hải sẽ muốn cập bến Panama, hạng mục này cũng coi như là tiến vào giai đoạn cuối.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật có loại xúc động muốn chửi thề, trước trước sau sau giày vò gần nửa năm, đúng là đủ khó khăn.

Sau khi đón Kỷ Khuynh Nhan, hai người cùng nhau trở về, Lâm Dật đi làm cơm tối, Kỷ Khuynh Nhan trở về bận rộn công việc, phối hợp vô cùng ăn ý.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật đến phân cục từ rất sớm, bởi vì hôm qua vẫn còn có mấy người, hôm nay cần thẩm tra cho xong.

Hai người đi vào phòng thẩm vấn, người ngồi trên ghế khiến cho Lâm Dật phải liếc mắt một chút.

Người phụ nữ ngoài ba mươi, mặc quần bò bó sát màu đen, bên trên là áo lụa trắng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt có chút tiều tụy.

Nhưng cho dù là vậy thì dung mạo của cô đều vô cùng xuất chúng, gần như có thể so với Cố Diệc Nhiên.

"Lớn lên đúng là rất xinh đẹp." Lâm Dật cười nói.

Cố Diệc Nhiên bĩu môi, thật sự là phục anh ta, mới lên đã xem mặt rồi.

"Cô ấy là Vương Giai, là em họ của Đỗ Quyên."

"Em họ sao?"

"Đỗ Quyên là chị họ của tôi." Vương Giai kích động nói:

"Cảnh sát, xin các người nhất định phải tìm ra hung thủ giết hại chị họ tôi, không thể để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!"

"Cô bình tĩnh một chút, chúng tôi vẫn luôn điều tra chuyện này, nhất định sẽ cho người chết một công đạo." Lâm Dật nói:

"Trước tiên nói một chút về tình huống của cô đi."

"Tôi, tôi cũng không có tình huống gì cả, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn ở Yến kinh, nhưng công việc không thuận lợi lắm, cộng với chi tiêu ở Yến Kinh quá cao, tôi lại không có cách nào sinh tồn ở đó nên đã nhờ chị họ tìm cho một công việc tại Trung Hải."

"Công việc gì, có thể nói rõ chi tiết không." Lâm Dật lại hỏi.

"Chính là làm nhân viên tiêu thụ của công ty Tống Đức Viễn."

"Lúc trước cô làm gì tại Yến Kinh?"

"Chuyện này có thể không nói không?"

"Có cái gì mà phải giấu diếm? Đi làm tại trung tâm tắm rửa? Xấu hổ không muốn nói?"

Cố Diệc Nhiên: . . .

"Không không không, tôi chưa làm qua loại chuyện không đứng đắn kia. . ."

"Ngừng ngừng ngừng, tôi muốn cùng cô lý luận về chuyện này một chút, đại bảo kiếm sao lại thành nơi không đứng đắn rồi?"

Cố Diệc Nhiên: ? ? ?

Đây không phải trọng điểm thẩm vấn!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment