Chương 1761: Tư Thái Của Người Đứng Trên.
Chương 1761: Tư Thái Của Người Đứng Trên.
Mấy người gật gật đầu, sau đó phân tán hành động, tìm kiếm bóng người Trương Hạo ở trong sòng bạc.
Sòng bạc rộng hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Dật, trang hoàng bên trong cũng vô cùng xa hoa.
Lâm Dật không có hứng thú đối với những vật này, ánh mắt vừa di chuyển vừa nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng người của Trương Hạo.
Nhưng tìm một hồi lâu mà vẫn không có phát hiện gì cả.
Lâm Dật khẽ nhíu mày, tự nhủ:
"Chẳng lẽ đã bị ông ta phát hiện?"
Suy nghĩ rất lâu, Lâm Dật cảm thấy rất không có khả năng.
Tư liệu của ông ta tương đối sạch sẽ, không có khả năng có năng lực phản trinh sát mạnh như vậy, hơn nữa phía bên mình làm cũng rất bí mật, không có khả năng bị ông ta phát hiện.
Tìm khoảng hơn nửa giờ, bốn người Lâm Dật tụ lại cùng một chỗ, nhìn vẻ mặt của mọi người liền biết, đều không tìm được Trương Hạo.
"Sòng bạc còn có tầng hai, liệu ông ta có đi lên đó hay không?" Trầm Quang Á nói.
"Tầng hai là nơi nào? Bội số tràng lớn sao?" Lâm Dật hỏi.
"Đúng thế." Trầm Quang Á nói:
"Nếu như giá trị của người có hiềm nghi không ít, như vậy rất có thể ông ta đã lên tầng hai, bởi vì người chơi tại tầng một đại đa số đều là du khách, năng lực chi tiêu cũng không mạnh."
Lời nói của Trầm Quang Á khiến cho hai người như hiểu ra.
Tiền của Tống Đức Viễn đều nằm trên tay Trương Hạo, ông ta bây giờ vô cùng dư dả, lên tầng hai chơi cũng là chuyện đương nhiên.
"Hai người ở lại tầng dưới, chúng tôi đi lên xem một chút, nếu có tin tức của ông ta thì chúng ta sẽ liên qua qua điện thoại." Lâm Dật nói.
"Được."
Sau khi phân chia nhiệm vụ, Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên đi lên tầng hai sòng bạc.
Cố Diệc Nhiên cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía, không muốn bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
"Cô tự nhiên một chút, đừng làm như là kẻ trộm không bằng." Lâm Dật nhắc nhở.
"Rất giống sao?"
"Cô nói xem?"
Cố Diệc Nhiên không phản bác, cô cũng biết mình có chút khẩn trương, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đi lên tầng hai với Lâm Dật.
"Tiên sinh, nữ sĩ, hai vị muốn lên tầng hai sao?"
Lúc đi được một nửa, một mỹ nữ chân dài mặc sườn xám, khom người, khẽ cười nói với hai người.
Lâm Dật bình tĩnh gật đầu, trường hợp như vậy với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ, một chút không hoảng, giả trang vô cùng giống.
"Là như vậy, dựa theo quy định của sòng bạc chúng tôi, muốn đi lên tầng hai thì phải tiến hành kiểm tra tài sản."
"Kiểm tra tài sản sao?"
Vẻ mặt của Cố Diệc Nhiên trở nên hoảng hốt, không nghĩ tới sòng bạc lại có quy củ như vậy.
"Bao nhiêu tiền?"
"Tiền tiết kiệm vượt qua 1 triệu là được."
Cố Diệc Nhiên khẩn trương đến nỗi chảy mồ hôi tay, trong thẻ của cô chỉ có hơn 20 ngàn tệ, cho dù tình huống của Lâm Dật tốt hơn một chút, thì trên tay hai người chỉ sợ cũng không có nổi 100 ngàn, lấy đâu ra 1 triệu?
Chẳng lẽ phải bại lộ thân phận của mình?
"Suy nghĩ cả nửa ngày lại chỉ có 1 triệu, vẫn rất hù dọa người."
Lâm Dật đưa thẻ ngân hàng của mình tới, mỹ nữ sườn xám mỉm cười tiếp nhận.
"Mật mã là 000 000, tự mình tra đi."
"Tiên sinh nữ sĩ chờ một lát."
Trên tay mỹ nữ áo dài, có cầm một chiếc máy POS, cô đưa thẻ ngân hàng nhẹ nhàng quẹt ở phía trên một cái.
Trong khoảng khắc nhìn thấy số dư còn lại, đôi mắt to của cô lập tức trợn tròn, cảm giác có chút choáng váng.
Đây, đây là mấy chữ số vậy!
"Tôi hiện tại có tư cách đi lên chưa?"
"Có có."
Mỹ nữ sườn xám khách sáo hơn không ít, lúc nói chuyện còn khom người mình xuống mức thấp nhất, thậm chí còn có thể nhìn thấy khe rãnh ở giữa, ánh mắt nhìn Lâm Dật cũng trở nên nóng rực.
"Tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, nếu có chỗ cần tôi giúp đỡ thì nhớ gọi điện thoại cho tôi."
"Được, bái bai."
"Ngài đi thong thả." Mỹ nữ sườn xám bày ra dáng vẻ lẳng lơ, nhìn Lâm Dật rời đi.
"Trên thẻ của anh có một triệu sao?" Cố Diệc Nhiên nói:
"Là người phụ nữ kia đưa cho anh à?"
"Người phụ nữ nào?"
"Chình là người phụ nữ đã mua xe cho anh tại Dư Hàng."
"Cô nói cô ấy sao." Lâm Dật nói với Cố Diệc Nhiên:
"Cô không phải cho rằng bên cạnh tôi có phú bà nên mới có nhiều tiền như vậy đó chứ?"
"Không phải vậy thì sao?" Cố Diệc Nhiên hỏi lại, "Nếu như anh thật sự có tiền như vậy, còn tới làm cảnh sát làm gì?"
"Thể nghiệm cuộc sống không được sao?" Lâm Dật nói:
"Bố cục của các người quá nhỏ, căn bản là không thể lý giải được."
"Bớt nói mấy lời vô dụng đi, tôi không tin rằng kẻ có tiền lại đến làm loại công việc mệt lòng này của chúng tôi."
"Nhìn là biết cảnh giới của cô không được, tôi đây gọi là vì nhân dân phục vụ."
"Anh bớt nói nhảm với tôi đi."
Rất nhanh, hai người đã tới tầng hai, phát hiện diện tích của tầng hai nhỏ hơn một nửa so với tầng dưới, nhưng mỗi một phương diện đều tinh xảo hơn không ít, không có chút ầm ĩ nào.
Hơn nữa cách ăn mặc của người xuất hiện ở nơi này đều tinh xảo hơn không ít so với tầng một, mỗi lần đặt cược đều mấy trăm ngàn, có thể nói là vung tiền như rác.
Lúc hai người đi vào, chuẩn bị tìm kiếm Trương Hạo, chợt thấy hai người đàn ông mặc tây trang đứng ở trước mặt mình.
Hai người đàn ông mặc âu phục xuất hiện, khiến cho Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên sửng sốt một giây đồng hồ.
Nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc của bọn họ liền biết là nhân viên công tác của sòng bạc, nhưng đột nhiên xuất hiện ở đây khiến cho hai người có một loại dự cảm xấu.
"Có việc gì thế?" Lâm Dật thấp giọng hỏi.
Ứng phó chuyện như vậy, anh có kinh nghiệm hơn Cố Diệc Nhiên nhiều.
"Tiên sinh nữ sĩ, vừa rồi tại tầng một, tôi phát hiện hành vi của các người có rất nhiều điểm khác thường. Hiện tại tôi muốn tiến hành soát người kiểm tra hai người để đảm bảo cho sự an toàn của du khách và sòng bạc."
Lâm Dật nhướng mày nhìn hai người một chút.
"Chúng tôi đã kiểm tra tài sản để đi vào, các người còn muốn soát người?"
Giờ phút này, Lâm Nghị không còn là cảnh sát, mà bày ra tư thái người bề trên của mình, dùng một loại ánh mắt nhìn từ trên cao xuống để nhìn hai tên nhân viên bảo an.
Dưới khí tràng mạnh mẽ của anh, ánh mắt hai tên bảo tiêu chợt lóe, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Không chỉ có hai nhân viên bảo an, ngay cả Cố Diệc Nhiên bên cạnh cũng phát hiện khí chất trên người Lâm Dật có thay đổi.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Lâm Dật căn bản không phải là một cảnh sát, mà giống với một doanh nhân lớn hơn.
Loại khí chất kia căn bản không giống đang giả vờ, giống như anh vốn dĩ là một người như vậy.
Ít nhất là cô không có năng lực trang giống như vậy.
"Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ làm việc theo quy củ, hi vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi."
"Muốn kiểm tra chúng tôi cũng được, nhưng thay người có thân phận hơn tới, đẳng cấp của các người quá thấp, đừng kéo cấp bậc của tôi xuống."
Cố Diệc Nhiên vô cùng khẩn trương, trên người của mình và Lâm Dật đều có súng, nếu để cho hai người kia soát người thì nhất định sẽ lộ tẩy.
Nhưng nếu như từ chối, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Trước mắt đang lâm vào tình cảnh lưỡng nan, có thể giải quyết được chuyện trước mắt hay không, thật sự chỉ trông chờ vào Lâm Dật.
"Tiên sinh, thật sự xin lỗi, đây là công việc của chúng tôi, nhất định phải do chúng tôi kiểm tra."
Lâm Dật cười nhún vai, nhìn lấy hai người, nói với vẻ nghiền ngẫm:
"Nếu như kiểm tra không ra đồ vật gì từ trên người của tôi thì hai người hẳn phải biết hậu quả sẽ như thế nào, vu hãm một người các người không đắc tội nổi, đây không phải một là một hành động sáng suốt."
------
Dịch: MBMH Translate