Chương 1762: Thẩm Vấn Cuối Cùng.
Chương 1762: Thẩm Vấn Cuối Cùng.
Tuy Lâm Dật không động thủ, nhưng khí thế trên người lại như biển gầm mãnh hổ, khiến cho tim của hai tên nhân viên bảo an đập nhanh hơn, thậm chí ngay cả tâm tính cũng xảy ra dao động.
"Thật xin lỗi, đây là bản chất công việc của chúng tôi, tôi vẫn phải kiểm tra một chút." Một người trong đó nói:
"Nhưng mà hai vị yên tâm, xét về thân phận của hai người, chúng ta có thể đi nơi khác kiểm tra. Hơn nữa chúng tôi có thể cam đoan, sẽ không chạm vào vị trí riêng tư của nữ sĩ này, chỉ làm kiểm tra bình thường thôi."
"Được, đi thôi."
Lâm Dật không nói nhiều nữa, như này mà còn không thể hù dọa bọn họ, bên mình cũng không cần dây dưa làm gì, nếu không sẽ càng khiến người hoài nghi.
"Tiên sinh, nữ sĩ, mời vào bên trong."
Một người trong đó dẫn đường ở phía trước, dẫn Lâm Dật vào Cố Diệc Nhiên trong một căn phòng.
Bên trong có hai cái bàn làm việc, còn có tủ quần áo, hẳn là nơi nghỉ ngơi trực ban của bọn họ.
"Tiên sinh nữ sĩ, mời giơ hai cánh tay của hai người lên, phối hợp với kiểm tra của chúng tôi."
Cố Diệc Nhiên không nói chuyện, liếc mắt nhìn Lâm Dật một chút, thấy anh giơ tay của mình lên thì cũng làm theo.
Hai nhân viên bảo an làm việc đúng như chức trách, tìm kiếm ở trên người của hai người.
Nhưng giống như trước đó có nói, cũng không kiểm tra Cố Diệc Nhiên quá kỹ.
Đúng lúc này, lúc đang tìm đồ phía sau Lâm Dật, vẻ mặt của một người trong đó lập tức trở nên không đúng.
"Tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, đây là cái gì?"
"Lấy ra xem là biết."
Nhân viên bảo an cũng không mập mờ, lấy đao giải phẫu và dao găm mà Lâm Dật thường dùng ra!
"Tôi bây giờ hoài nghi anh. . ."
Ầm!
"Hoài nghi mấy cái lông!"
Lâm Dật dùng tay bổ vào trên cổ của người kia khiến anh ta té xỉu trên mặt đất.
Mà khi một người khác kịp phản ứng lại thì công kích của Lâm Dật cũng đã ập tới!
Không đến một giây đồng hồ, hai người đều té xỉu trên đất, mất đi ý thức.
"Như này không có vấn đề gì chứ?" Cố Diệc Nhiên cau mày nói.
"Chuyện còn lại thì không dám nói, chắc chắn sẽ không tỉnh lại trong vòng hai giờ, ném hai người vào trong tủ treo quần áo, chúng ta đi tìm Trương Hạo, phải nắm chặt thời gian."
"Động thủ đi."
Hai người nhanh chóng đưa hai nhân viên bảo an vào trong tủ quần áo, sau đó thoải mái đi ra ngoài từ trong phòng, giống như không có xảy ra xung đột gì cả.
Sau khi đi vào trong sòng bài, ánh mắt của Cố Diệc Nhiên tập trung trên người của một người đàn ông mặc đồ trắng.
Trong miệng ông ta ngậm xì gà, đang cười ha ha thu mấy thẻ bạc về tay.
Cùng lúc đó, Lâm Dật cũng nhìn thấy người kia, đúng là Trương Hạo mà mình đang tìm!
"Khó trách không tìm được anh ta dưới tầng, thì ra là ở đây." Cố Diệc Nhiên nói thầm.
"Đi thôi, động thủ!"
Vì không muốn bứt dây động rừng, hai người đều không gióng trống khua chiêng, mà giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía Trương Hạo.
Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Trương Hạo từ phía sau, người kia sau quay đầu, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lập tức thả thẻ đánh bạc xuống, thấp giọng hỏi:
"Anh là ai!"
"Tôi là ai không quan trọng, đi với tôi một chuyến đi, đừng đùa."
"Tại sao tôi phải nghe lời anh?" Trương Hạo phách lối nói:
"Cút sang một bên, đừng làm phiền tôi chơi bài."
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?"
"Được được được, không đùa, không đùa, chúng ta tìm một chỗ tâm sự, dám mẹ nó làm xấu vận may của tôi, xem lát nữa tôi sẽ thu thập anh thế nào!"
Trương Hạo cất thẻ đánh bạc của mình đi rồi đứng dậy, khí thế hung hăng, vẻ mặt như muốn đấu với Lâm Dật.
Đi xuống tầng một, Trương Hạo bỗng nhiên ném thẻ đánh bạc trên tay mình ra không trung.
Rất nhiều thẻ đánh bạc rơi xuống như mưa, rải rác khắp tầng một, hai mắt mọi người lập tức tỏa sáng, vọt lên, cố gắng cướp đoạt thẻ đánh bạc rơi xuống từ trên trời.
Cũng vào ngay lúc này, Trương Hạo chạy ra ngoài cửa như sắp mất mạng!
"Anh đứng lại đó cho tôi!"
Lâm Dật, Cố Diệc Nhiên, Trầm Quang Á và Hà Uyển Kỳ cũng cùng đuổi theo!
"Cứu mạng a, giết người, mau cản bọn họ lại!"
Trương Hạo vừa chạy vừa gọi, lôi kéo hai nhân viên bảo an, nói như điên cuồng:
"Nhanh ngăn lại bọn họ lại!"
Nhìn thấy chuyện như này đột nhiên xảy ra, hai nhân viên bảo an cũng không dây dưa nhiều, ngăn Trương Hạo phía sau lưng!
"Đmm!"
Lâm Dật không có nói nhảm, một đá vào một người trong đó, sau đó đuổi theo Trương Hạo!
Cố Diệc Nhiên phía sau đưa ra giấy chứng minh thân phận của mình, nói với tên nhân viên bảo an còn lại:
"Đừng làm vướng chân!"
Ngoài cửa, Lâm Dật nhìn chòng chọc vào Trương Hạo!
Lấy trình độ cấp D hiện tại của Lâm Dật, tố chất thân thể đã vượt qua người thường, muốn bắt được Trương Hạo, cũng chỉ là chuyện vài phút!
Hô thông!
Tại lúc sắp đuổi kịp Trương Hạo, Lâm Dật lăng không vọt lên, một chân đá vào phía sau lưng của ông ta!
Người kia lập tức mất đi thăng bằng, úp sấp mặt xuống đất, bị Lâm Dật bắt lại!
"Đã nói với ông không nên động đậy, tại sao còn muốn chạy."
"Các người rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn tới bắt tôi!"
"Ông không biết chúng tôi là ai mà còn chạy trốn, ông không cảm thấy mình đang giấu đầu lòi đuôi sao?"
Lúc này, Lâm Dật cũng không che giấu thân phận của mình nữa, lấy giấy chứng nhận của mình ra.
"Tôi có rất nhiều kẻ thù ở bên ngoài, tôi tưởng rằng là họ đến đòi nợ."
"Tôi hiện tại không muốn nghe gì hết, chờ trở lại Trung Hải rồi nói sau."
Trương Hạo không nói gì, đã đến lúc này, nói cái gì cũng đều vô dụng.
Rất nhanh, bọn người Cố Diệc Nhiên đã đuổi đến, còng tay Trương Hạo lại, chuyện bắt người mới chính thức hoàn thành.
Trước khi rời đi, hai người Lâm Dật còn cảm ơn Trầm Á Quang và Hà Uyển Kỳ.
Tuy không giúp được bao nhiêu, nhưng cũng cung cấp trợ giúp, nhất định phải cảm tạ người ta.
Sau khi khách sáo với nhau một phen, hai người áp giải lên Trương Hạo, chuẩn bị trở về Trung Hải.
Hơn hai giờ sau, lúc về tới Trung Hải, đã là mười hai giờ sáng.
Nhưng ba người Lý Tường Huy, Trương Huy và Cao Minh Tuấn vẫn chưa đi, mà đang chờ bọn họ trở về.
Trong phòng thẩm vấn, Trương Hạo bị còng tay, cộng với việc trước đó bị Lâm Dật đá cho một chân, bộ dáng còn có chút chật vật.
"Ngẩng đầu lên!" Lý Tường Huy hét lên một tiếng, vô cùng khí thế.
"Anh bắt tôi làm gì, đánh bạc tại Úc đảo cũng không phạm pháp mà." Trương Hạo nói.
"Quả thực là không phạm pháp, nhưng Tống Đức Viễn chết rồi, là đồng bạn hợp tác với ông ta, chẳng lẽ ông không có gì muốn nói sao?"
"Tôi có nghe nói việc này." Trương Hạo nói:
"Cũng không biết ông ta bị làm sao, thế mà còn nghĩ quẩn."
"Ha ha. . ."
Lý Tường Huy cười lạnh một tiếng, "Tôi nghĩ là ông hiểu rõ chuyện này hơn bất kỳ người nào khác mà, đúng không."
"Lời này của ông là có ý gì, hai chúng tôi chỉ là đồng bạn hợp tác, tôi sao có thể biết rõ những chuyện này? Có quan hệ gì với tôi!"
"Bởi vì ông có động cơ giết người."
Lý Tường Huy giơ văn kiện trên tay lên, "Công ty Thịnh Khoa của ông chỉ là một công ty bao bì, lừa Tống Đức Viễn hơn 100 triệu, sau đó bị ông ta phát hiện, ông giải thích không rõ chuyện này, sau đó thì động sát tâm!"
------
Dịch: MBMH Translate