Chương 1763: Tiến Triển Mới Của Án Kiện.
Chương 1763: Tiến Triển Mới Của Án Kiện.
"Tôi không có, hơn nữa anh dựa vào đâu mà nói công ty của tôi là công ty bao bì!" Trương Hạo phủ nhận.
"Anh có phản kháng cũng vô dụng, khoa thương vụ của chúng tôi đã điều tra rõ ràng, đây không phải chuyện do anh định đoạt."
Trương Hạo lúc này đã tỉnh táo lại, chính ông ta cũng biết rõ quan chức muốn điều tra chuyện của công ty mình cũng là chuyện vài phút.
Mình có giải thích cũng vô dụng.
"Tôi thừa nhận công ty của tôi trước đó không có hiệu suất gì, nhưng không có nghĩa là lần này cũng giống như vậy. Tôi thật sự muốn hợp tác với Tống Đức Viễn, nhưng không nghĩ tới ông ta lại xảy ra chuyện."
"Tại sao ông ta lại xảy ra chuyện? Chẳng lẽ ông còn không rõ sao."
"Các người rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ lại nghi ngờ tôi giết ông ta?"
Vẻ mặt của Trương Hạo rất kích động, "Lúc ông ta xảy ra chuyện, tôi còn đang đi làm ở công ty, sao có thể đi giết người được, làm phiền các người nói chuyện có chút logic có được không!"
"Nhưng tôi rất muốn biết, nếu như trong lòng của ông không có quỷ thì tại sao khi nhìn thấy người của chúng tôi lại muốn chạy?"
Lý Tường Huy cũng biết, không thể tiếp tục hỏi thêm về đề tài mới rồi nữa.
Bởi vì trên tay của mình, không có bất kỳ chứng cứ nào, căn bản không thể làm gì được ông ta, cho nên lập tức chuyển đề tài.
Vẻ mặt của Trương Hạo rất khoa trương, không khác gì so với nhân vật phản diện trong phim ảnh, thậm chí còn mang theo vài phần nghiền ngẫm, không thấy bất luận biểu lộ sợ hãi nào.
"Tôi vừa rồi đã nói, tôi tưởng rằng là kẻ thù tìm tới cửa, cho nên mới muốn chạy."
"Hiện tại tôi muốn hỏi ông, ông có biết người phụ nữ tên là Đỗ Quyên hay không?"
"Đỗ Quyên?"
Trương Hạo lẩm bẩm một câu.
"Tôi trước đó có ăn cơm cùng Tống Đức Viễn, ông ta có một tình nhân, hình như tên là Đỗ Quyên, chuyện còn lại thì cũng không biết."
Lý Tường Huy loay hoay cái bật lửa trên tay, ánh mắt nhìn Trương Hạo dần trở nên âm trầm.
"Tôi khuyên ông không nên giãy dụa vô nghĩa làm gì, giả thật không được, ông bây giờ cố tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì cũng vô dụng."
"Tôi thật sự không hiểu nổi các người đang nói cái gì, tôi chính là một thương nhân nghiêm túc, tại sao các người lại nghi oan là tôi giết Tống Đức Viễn chứ."
"Có phải là ông giết Tống Đức Viễn hay không thì chúng tôi sẽ tự sẽ điều tra. Nhưng đoạn thời gian này, ông phải chịu sự giám sát của chúng tôi, hy vọng ông tự giải quyết cho tốt!"
"Tôi tin tưởng pháp luật sẽ trả lại trong sạch cho tôi!"
"Vậy hãy đợi đấy."
Lý Tường Huy không nói thêm gì nữa, dẫn người ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó về tới phòng làm việc của mình, tức giận đốt điếu thuốc, vừa đi vừa hút.
"Chứng cứ hiện tại trên tay chúng ta không có cách nào chứng minh Tống Đức Viễn và Đỗ Quyên là do ông ta giết." Cố Diệc Nhiên nói:
"Lúc tôi điều tra camera giám sát, khi Tống Đức Viễn ngã xuống sườn núi, Trương Hạo đang trong phòng làm việc. Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người, là trước khi Tống Đức Viễn chết năm tiếng. Nếu như nói ông ta xúi giục Tống Đức Viễn ngã xuống sườn núi, thì có chút gượng ép."
"Không chỉ có những thứ này." Trương Huy cũng đốt điếu thuốc, ngồi trên ghế, nuốt mây nhả khói.
"Tôi có điều tra qua ghi chép đi lại của ông ta, gần ba tháng qua ông ta chỉ đi một chuyến đến Yến Kinh, không có bất kỳ sự trùng lặp nào với ghi chép đi lại của Tống Đức Viễn. Muốn lên án Trương Hạo nhưng không đủ chứng cứ."
Trong văn phòng rơi vào trầm mặc, mỗi người đều không nói gì.
Trương Hạo có động cơ giết người, nhưng không có một chứng cứ nào là hướng về phía ông ta cả.
"Chẳng lẽ chúng ta đã đi sai phương hướng? Tuy Trương Hạo có động cơ giết người, nhưng có khả năng không phải là ông ta giết?"
"Không thích hợp!"
Lâm Dật đột nhiên nói một câu, khiến cho người trong phòng làm việc đều nhìn về anh.
Không biết anh muốn nói gì.
"Từ khi Tống Đức Viễn chết đến hôm nay đã là bốn ngày, dựa theo lời khai của Trương Hạo, ông ta biết được tin Tống Đức Viễn chết vào khoảng 5 giờ chiều ngày hôm đó, trong hơn mười tiếng trước đó, hai người không có bất cứ liên hệ nào, điểm này rất bất thường."
Mọi người liên tiếp nhíu mày, Lý Tường Huy hỏi:
"Điểm này có thể lấy ra làm chứng cứ không?"
"Không thể, nhưng điểm này rất khả nghi." Lâm Dật nói:
"Hai người là đồng bạn hợp tác, lại không liên lạc với nhau trong thời gian dài như vậy, chuyện này có chút không bình thường."
Lâm Dật cũng là người đi ra từ trong xí nghiệp, anh đương nhiên hiểu rõ mấy lối đi trong này.
"Làm đồng bạn hợp tác cùng đơn làm ăn, số tiền còn lớn như vậy, hai người hẳn là cần phải liên lạc rất nhiều lần mới đúng." Lâm Dật nói:
"Xem bản ghi chép cuộc gọi của bọn họ trước đó là biết, hầu như mỗi ngày đều có liên hệ, duy chỉ có vào ngày Tống Đức Viễn chết, hai người lại không có bất cứ liên hệ nào trong hơn 10 giờ. Điểm này rất khả nghi, nói không chừng có thể khai quật một chút."
Nghe Lâm Dật nói vây, hai mắt Cố Diệc Nhiên tỏa sáng, giống như là nghĩ đến cái gì đó.
"Còn có một chuyện cũng không bình thường, trên wechat của Tống Đức Viễn không có bất kỳ một nhật ký liên hệ nào với Trương Hạo, chuyện này không hợp lý khi hai người đang là đồng bạn hợp tác."
"Không biết ông ta có thói quen dọn dẹp nhật ký Wechat không?" Trương Huy nói:
"Vợ tôi mỗi ngày đều dọn dẹp sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ cuộc trò chuyện nào, hơn nữa còn giới hạn tin trên vòng bạn bè chỉ xem được trong vòng ba ngày, khiến cho bản thân mình rất thần bí."
"Cũng không phải vậy." Cố Diệc Nhiên nói:
"Vòng bạn bè của ông ta đều công khai, hơn nữa trên điện thoại di động còn có rất nhiều nhật ký trò chuyện. Tôi đã từng xem qua, cuộc trò chuyện lâu nhất đã là ba năm trước đây, nhưng lại không tìm được nhật ký trò chuyện với Trương Hạo, rất có thể là bị cố ý xóa bỏ."
Phân tích của Cố Diệc Nhiên được những người khác tán đồng.
Lâm Dật đổi tư thế.
"Chúng ta load lại vụ án này một lần nữa."
"Sau khi Tống Đức Viễn xảy ra chuyện điện thoại di động của ông ta đã bị chúng ta mang đi. Nếu như có người có thể xóa bỏ ghi chép chép của ông ta, thì chỉ có một khả năng là người đó đã xóa nhật ký trò chuyện trước khi ông ta ngã xuống sườn núi."
"Mà trong cùng ngày, Đỗ Quyên vẫn luôn đi làm ở công ty, liên hệ của bà ta với Tống Đức Viễn cũng chỉ giới hạn trong cuộc trò chuyện video hơn 40 phút kia."
"Mà vào lúc đó, Tống Đức Viễn cũng đã phát hiện, Trương Hạo lừa mình, quan hệ ở trong giai đoạn giằng co. Nếu như trong video, Đỗ Quyên bảo Tống Đức Viễn xóa bỏ nhật ký nói chuyện với Trương Hạo, tôi tin là ông ta sẽ không đáp ứng, nhất định là còn có người khác hỗ trợ."
"Nói cách khác, bên cạnh hung thủ còn có một trợ thủ, mà trợ thủ này không phải là Đỗ Quyên, mà chính là một người hoàn toàn khác, trợ giúp hung thủ hoàn thành việc xúi giục Tống Đức Viễn ngã xuống sườn núi!"
Mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng tìm được một lời giải thích xuyên thấu cho nguyên nhân cái chết của Tống Đức Viễn.
"Nhưng chuyện Đỗ Quyên chết thì giải thích thế nào đây? Trương Hạo có chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ, chẳng lẽ cũng là tên trợ thủ kia làm?" Cao Minh Tuấn nói:
"Nếu đúng thật là vậy, nói rõ người trợ giúp cũng không phải là một người đơn giản."
"Đỗ Quyên chết, bên trong khả năng vẫn còn có nguyên do, nhưng chuyện Tống Đức Viễn chết hẳn là có thể giải thích như vậy." Lâm Dật nói:
"Nếu như có thể tìm được tên kia trợ thủ kia, tôi cảm thấy cũng có thể giải quyết vụ án của Đỗ Quyên một cách dễ dàng."
"Nhưng vấn đề lại nằm ngay đây, tên kia âm thầm trợ giúp, không để lại bất kỳ manh mối gì, lấy tư liệu trong tay chúng ta, muốn tìm được đối phương là chuyện rất khó khăn." Cố Diệc Nhiên nói.
------
Dịch: MBMH Translate