Chương 1765: Ông Coi Tôi Chưa Từng Thấy Qua Việc Đời Sao
Chương 1765: Ông Coi Tôi Chưa Từng Thấy Qua Việc Đời Sao
"Fuck!"
Cố Diệc Nhiên đau quá không kiềm chế được mắng một tiếng.
"Đau lắm hả?" Lâm Dật kinh ngạc nói:
"Mọi người đều nói, lúc xé băng dán, con gái có lông mới cảm thấy đau, thật sự xin lỗi, tôi không biết cô cũng có lông."
"Sao tôi lại không có lông chứ, sao lại không đau…."
Cố Diệc Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không bị thương là tốt rồi, không có lông mới tốt, như thế sẽ không bị đau rồi."
Ba người còn lại không nhịn được cười, ân oán giữa hai người không thể nào hòa giải trong một sớm một chiều.
"Về phần Trương Hạo và Vương Giai, tôi cảm thấy có thể giam giữ bọn họ vài ngày, đánh bài chiến tranh tâm lý. Chờ sau khi chúng ta điều tra ra manh mối lại đi tìm bọn họ." Trương Huy nói.
"Vậy các người phải tìm kiếm nhanh một chút, nhưng phải cẩn thận không bỏ sót một manh mối nào."
"Rõ rồi!"
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch, Lý Tường Huy liếc nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã hơn hai giờ sáng. Anh ta uể oải vươn vai, ngáp một cái.
"Hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục làm việc."
Mọi người cũng mệt mỏi rã rời, không tiếp tục cãi cọ nữa.
Trương Huy và Cao Minh Tuấn đến ký túc xá trong cục. Lâm Dật, Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên lựa chọn về nhà.
Nhưng Lâm Dật cũng không trở về Cửu Châu Các, anh đến Hoa Thanh Trì làm một trận một Đại Bảo Kiếm, ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, hơn mười giờ sáng ngày hôm sau mới thức dậy.
Lúc anh đến phân cục thì thấy không có người nào ở đó, không biết bọn họ đi làm việc gì rồi.
Lúc anh gọi điện thoại mới biết Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên đã đến hỗ trợ mọi người.
Lúc đầu Lâm Dật cũng muốn đến đó xem thử, nhưng bốn người nhóm bọn họ đã đến đó rồi, có lẽ không cần thêm một người nữa, nên anh không đến đó mà ở lại phòng làm việc chuẩn bị thu lưới bắt cá, thuận tiện chỉnh lý lại manh mối của vụ án.
Mặc dù còn có rất nhiều điểm khả nghi, nhưng chỉ cần bên phía Trương Huy và Cao Minh Tuấn có thể tìm được manh mối, rất nhiều vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.
Hơn một giờ chiều, vừa ăn cơm trưa xong, Trương Bằng đến văn phòng của Lâm Dật.
"Anh Lâm, lát nữa anh bận việc gì không?"
"Sao vậy, cậu có việc à?"
"Tổng thanh tra thị trường khu vực châu Á - Thái Bình Dương bên phía Tesla gọi điện thoại đến chỗ tôi, nói muốn gặp mặt anh."
"Gặp tôi?"
Trương Bằng gật gật đầu, nói:
"Tôi đoán có lẽ vì vụ án mấy ngày trước, chẳng phải cô gái chủ xe tên Dương Băng kia muốn khởi tố bọn họ sao, có lẽ bọn họ sợ rồi nên muốn hòa giải."
"Vậy tìm tôi làm gì? Tôi cũng không liên quan đến chuyện này."
"Nhưng chẳng phải anh với người phụ nữ tên Dương Băng kia có quan hệ rất mập mờ sao, nên bọn họ mới tìm đến anh nhờ bãi bỏ truy tố."
"Fuck! Cái gì gọi là hai chúng tôi rất mập mờ, ngay cả bạn bè cũng không phải nữa đấy."
"Anh Lâm đừng xúc động như vậy. Tôi cảm thấy cô ta có ý với anh đấy." Trương Bằng nói tiếp:
"Tôi cảm giác giữa hai người có mờ ám."
"Tôi có bạn gái rồi."
"Tôi chắc chắn chị dâu có giá trị nhan sắc không chỗ nào chê, nhưng đàn ông mà, tôi hiểu những chuyện như thế này, không cần giải thích nhiều như vậy, cho dù ngày nào chị dâu cũng xinh đẹp, nhưng cũng dính ngày đó."
"Ai nói với cậu là cậu chỉ có một người chị dâu?"
"Mịa nó!" Trương Bằng giật mình kinh ngạc nói: "Vốn dĩ tôi nghĩ rằng anh cao cấp hơn chúng tôi một bậc, không ngờ anh còn đứng trên cả tầng khí quyển."
Lâm Dật bĩu môi, nếu anh nói cho anh ta biết có bốn chị dâu, không biết cậu ta sẽ có cảm nhận thế nào nữa.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa." Lâm Dật nói tiếp:
"Nói cho tôi biết một chút việc bên phía Tesla, đối phương nói thế nào?"
"Chính là gọi trực tiếp đến chỗ chúng ta, nói muốn hẹn anh, hai giờ chiều gặp mặt tại khách sạn Ritz- Carlton."
"Tiêu chuẩn cao đấy, thế mà hẹn đến khách sạn Ritz- Carlton." Lâm Dật sờ sờ cằm: "Là nữ quản lý cao cấp sao?"
"Nam."
"Mẹ nó! Vậy ai đi chứ." Lâm Dật nói tiếp: "Tôi còn tưởng muốn tôi giúp đỡ bọn họ sẽ cử đến một viên đạn bọc đường(*) nữa chứ."
(*)Viên đạn bọc đường: ý chỉ dùng vẻ ngoài ngon ngọt để cám dỗ kẻ khác nhằm đạt được lợi ích.
"Anh Lâm khoan kích động, chúng ta đều là người có thân phận, lúc nói chuyện phải chú ý một chút." Trương Bằng nói tiếp:
"Vả lại, những người có thể làm đến cấp bậc quản lý cấp cao thế này tối thiểu nhất cũng phải bốn mươi tuổi trở lên, tôi thấy cũng không làm ăn được gì."
Lâm Dật bất ngờ nhìn Trương Bằng: "Tại sao cậu lại biết mấy chuyện này? Chẳng lẽ cậu từng trải qua rồi sao?"
"Móa, anh đừng bôi tro trát trấu người ta như thế chứ."
Lâm Dật cười ha ha một tiếng: "Nói với bọn họ chiều nay tôi sẽ qua đó."
"Cần chúng tôi đi cùng anh không?"
"Chuyện như cái rắm, mình tôi đi được rồi."
"Vậy được, trở về tôi sẽ nói lại bọn họ."
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thời gian cũng không còn nhiều, anh chuẩn bị đến đó nhìn một chút xem thế nào.
Vốn dĩ Lâm Dật bằng lòng đến đó bởi vì anh muốn thỏa mãn chút ý nguyện của người dân.
Thật ra chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh, nhưng anh cảm thấy không vừa mắt loại xí nghiệp ra vẻ như vậy.
Bọn họ kiếm tiền từ người Hoa, vậy mà còn không coi an toàn tính mạng của người Hoa Hạ ra gì.
Tuyệt đối không thể giữ lại những xí nghiệp như thế.
Sắp xếp sửa sang lại một chút, Lâm Dật lái xe đến khách sạn Ritz- Carlton.
Mới vừa vào cửa, anh đã bị một người phụ nữ mặc đồng phục chặn lại.
"Xin hỏi, ngài là ngài Lâm Dật ạ?"
"Là tôi." Lâm Dật nhìn lướt qua người phụ nữ: "Cô là người của Tesla?"
"Tôi là thư ký của tổng thanh tra Triệu. Tôi vẫn luôn đứng đây đợi ngài."
"Đi thôi."
Mặc dù đây là công việc, nhưng vào lúc nhìn thấy Lâm Dật, cô thư ký nhỏ không khống chế được nhìn anh thêm mấy lần. Người này có vẻ ngoài thật đẹp trai.
Lâm Dật nhanh chóng được dẫn tới một căn phòng trên lầu ba.
Căn phòng này có diện tích rất lớn, khoảng năm mươi mấy mét vuông. Bên trong có một bàn tròn lớn, trên bàn bày đầy thức ăn.
Mặc dù không biết hương vị thế nào nhưng nhìn cách bài trí rất bắt mắt.
Trên bàn ăn, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi đó, dáng người hơi mập. Ông ta mặc một bộ vest màu xanh lam, trên mặt tươi cười vui vẻ, trông rất hòa nhã.
Không khó để đoán ra người đàn ông này chính là tổng thanh tra thị trường của Tesla tại khu vực châu Á - Thái Bình Dương.
Ngoài ông ta ra, hai bên người ông ta còn ngồi bốn cô gái có giá trị nhan sắc khá cao, rất xinh đẹp.
Lâm Dật bĩu môi, đây là muốn gài bẫy mình đấy à?
"Ngài Lâm, cuối cùng ngài cũng đến. Tôi đợi nãy giờ đấy!"
Người đàn ông trung niên đứng dậy khỏi ghế, nhiệt tình đưa tay ra.
"Tự giới thiệu mình một chút. Tôi tên là Triệu Phong Hoa, là tổng thanh tra thị trường của Tesla tại khu vực châu Á - Thái Bình Dương, cũng là phó tổng giám đốc của thị trường toàn cầu."
"Chào ngài Lâm. "
Triệu Phong Hoa nói xong, mấy cô gái trẻ ngồi cạnh ông ta cũng cùng nhau đứng lên chào hỏi.
Lâm Dật gật gật đầu: "Nói mấy người này ra ngoài thôi. Hai chúng ta nói chuyện, bọn họ ở đây chỉ dư thừa."
Triệu Phong Hoa cảm thấy rất kinh ngạc, hành động của Lâm Dật nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Giả vờ làm như không hiểu và thẳng thừng đuổi người ra khỏi phòng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
"Ngài Lâm đừng hiểu lầm. Tôi gọi bọn họ đến đây thật ra không có ý gì khác, chỉ là bọn họ đến đây rót rượu và làm sôi động bầu không khí. Ngài tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."
Vô thức, Triệu Phong Hoa đã dùng kính ngữ với anh. Ông ta cảm giác loại người như Lâm Dật dường như không dễ dàng đối phó như vậy.
"Chỉ dựa vào loại người có vẻ ngoài và sắc đẹp như vậy mà muốn rót rượu và ăn cơm với tôi à? Ông coi tôi chưa từng thấy qua việc đời sao?"
------
Dịch: MBMH Translate