Chương 1766: Khiến Cậu Ta Không Còn Đất Sống Ở Trung Hải
Chương 1766: Khiến Cậu Ta Không Còn Đất Sống Ở Trung Hải
Lời nói của Lâm Dật khiến bầu không khí trong phòng đông cứng lại.
Lâm Dật chặn đứng mọi cơ hội, không cho Triệu Phong Hoa đường lui.
Chỉ thiếu nước nói thẳng với ông ta là đừng có giở trò với tôi.
“Chuyện này là do tôi sơ suất.” Triệu Phong Hoa ngượng ngùng bật cười, sau đó đuổi hết mấy người mẫu nổi tiếng trên mạng ra ngoài.
Lâm Dật cũng từng ăn cơm với không ít người mẫu nổi tiếng trên mạng.
Nhưng những người đó hầu hết đều do Tần Hán và Lương Kim Minh đưa tới.
Trình độ của hai gã dê già đó thì khỏi phải nói, cao hơn mấy người mà Triệu Phong Hoa tìm được rất nhiều.
Những gì Lâm Dật nói vừa rồi không phải chỉ để ra oai phủ đầu với Triệu Phong Hoa.
Mà mấy người mẫu nổi tiếng kia thực sự chưa đạt được đến trình độ đó.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Lâm Dật, Triệu Phong Hoa và thư ký của ông ta.
“Ngài Lâm, đột ngột mời ngài ra ngoài thế này sẽ không làm chậm trễ công việc của ngài chứ?”
“Không sao.”
Lâm Dật nhận lấy ly rượu, nói tiếp: “Chúng ta là hai người qua đường, có chuyện gì ông cứ nói thẳng ra.”
“Chuyện là như vậy, vài ngày trước, cửa hàng 4S ở quận Tân Sơn của chúng tôi đã xảy ra vài chuyện không vui vẻ với một khách hàng. Chủ yếu là tôi muốn nói về chuyện này.”
“Không phải chuyện này đã xử lý xong rồi sao? Còn có gì để nói nữa.”
“Chúng tôi hy vọng cô Dương Băng có thể rút đơn kháng cáo, sau đó chúng tôi sẽ đưa ra phương án bồi thường cụ thể.”
“Bồi thường thế nào?”
“Theo các quy định có liên quan của Trung Quốc, chúng tôi sẽ bồi thường gấp ba lần giá xe ban đầu cũng như các tổn hại về mặt tinh thần khác. Tổng trị giá bốn triệu nhân dân tệ. Ngoài những khoản này, còn có các khoản đãi ngộ khác dành cho khách VIP. Đây là phương án mà chúng tôi có thể đưa ra.”
Lâm Dật còn nhớ chiếc xe mà Dương Băng mua hơn tám trăm nghìn tệ, tiền bồi thường theo đó là vào khoảng hai triệu năm trăm tệ.
Ông ta đưa ra số tiền bồi thường là bốn triệu, vừa có thành ý, mà cũng không tính là thiếu tôn trọng khách hàng.
“Sau đó thì sao, vậy là xong à?”
Bây giờ đến lượt Triệu Phong Hoa không biết phải nói sao, ông ta đã đưa ra điều kiện như vậy rồi, chẳng lẽ Lâm Dật vẫn chưa vừa lòng sao?
“Ngài Lâm, tôi không hiểu ý ngài lắm.” Triệu Phong Hoa nói tiếp:
“Chúng tôi đã đưa ra các điều kiện bồi thường như vậy rồi, chẳng lẽ ngài vẫn còn thắc mắc gì sao?”
“Ha!”
Lâm Dật chế nhạo: “Là tổng thanh tra thị trường của Tesla mà ông lại không biết xe mình sản xuất có vấn đề sao? Ông chỉ đền tiền cho cô ấy thì có ích lợi gì? Nếu mất mạng thì các ông có đền nổi không?”
“Ngài Lâm, ý của ngài là?”
“Ông không cần phải giả ngu với tôi.” Lâm Dật nói tiếp:
“Điều chúng tôi muốn không phải là giải quyết mỗi một vấn đề này, mà là giải quyết vấn đề của chính các ông. Không nói đâu xa, chỉ tính trong năm nay, xe của các ông đã gặp bao nhiêu vấn đề rồi?”
“Không thể dừng xe thì phàn nàn rằng chủ xe đạp phanh không đủ mạnh, lúc thì lại nói đường quá trơn, không thể sạc được điện thì đổ lỗi cho lưới điện quốc gia không ổn định. Tôi thấy nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ như các ông.”
Giọng điệu Lâm Dật hùng hồn, hoàn toàn lấn át khí thế của Triệu Phong Hoa.
“Ông cũng là người Trung Quốc, vậy tại sao không có một chút lương tâm nào vậy? ‘Là nhân viên cấp cao của Tesla, tôi biết rất rõ.’ Ông tự mình mở ra Tesla sao? Hay người thân anh bè của ông?”
Sắc mặt Triệu Phong Hoa không được tốt cho lắm, thư ký của ông ta cũng cảm nhận được sự áp chế tỏa ra từ Lâm Dật.
Người đàn ông này cho người ta cảm giác là một người không dễ động vào.
“Ngài Lâm, điều tôi muốn nói chính là đây là con đường mà một thương hiệu muốn phát triển bắt buộc phải đi qua, nhưng chúng tôi sẽ không bị đánh bại đâu.”
“Mẹ nó, ông bị điên à? Ông đang lấy mạng sống của người Trung Quốc ra làm trò đùa sao?” Lâm Dật thay đổi tư thế, nhìn Triệu Phong Hoa, nói tiếp:
“Nếu ông còn muốn nói gì khác thì đừng phí lời nữa. Dương Băng nhất định sẽ không rút đơn tố cáo đâu. Về phần kết quả, ông tự mình nghĩ đi.”
Nói xong, Lâm Dật đứng dậy rời khỏi đó, nhưng lại bị Triệu Phong Hoa từ phía sau gọi lại.
“Ngài Lâm, sao ngài phải làm thế chứ?” Triệu Phong Hoa nói tiếp:
“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Chúng tôi sẽ không bạc đãi ngài đâu. Chúng tôi có thể đảm bảo cuộc sống của ngài ở Trung Hải sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Người không đấu lại được tiền đâu.”
“Vậy thì tôi rất muốn đấu với ông một trận đấy.”
“Haha!”
Triệu Phong Hoa lạnh lùng cười: “Nhưng đừng quên chúng tôi là Tesla. Không phải chúng tôi không có giải pháp khác, chỉ là không muốn làm lớn chuyện này. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được.”
“Vậy để tôi xem Tesla các ông giỏi đến đâu.”
Nói xong, Lâm Dật liền rời khỏi phòng, Triệu Phong Hoa chỉ có thể nhìn anh rời đi, không dám nói lời nào nữa.
“Tổng thanh tra Triệu, chuyện này phải làm sao đây ạ?”
“Cứ để cô ta kiện đi, bỏ chút tiền ra hối lộ là không sao.” Triệu Phong Hoa nói tiếp:
“Nhưng người tên Lâm Dật này thì phải xử lý.”
“Ý ngài là?”
“Tôi không chỉ muốn đạp đổ bát cơm của cậu ta, mà còn khiến cậu ta không thể sống ở đất Trung Hải nữa!”
...
Ra khỏi khách sạn, Lâm Dật vươn vai lái xe đến tập đoàn Triều Dương để gặp Kỷ Khuynh Nhan.
“Nghỉ làm sớm vậy à?”
Như thường lệ, thấy Lâm Dật đến, Kỷ Khuynh Nhan liền đón anh vào.
“Hôm nay không có chuyện gì nên anh về sớm.”
“Xem như anh còn có chút lương tâm.” Kỷ Khuynh Nhan ai oán nói:
“Từ khi đến phân cục làm việc, cuộc sống của anh chẳng có nề nếp chút nào, da dẻ cũng xấu đi rồi. Buổi tối ra ngoài đi, em sẽ mua cho anh một ít mặt nạ. Lúc nào không về, anh nhớ chịu khó đắp thường xuyên đấy.”
“Không đến nỗi vậy chứ, mấy đồng nghiệp của anh đều trơ mặt ngoài trời cả mà.”
“Vấn đề là, cho dù bọn họ không trơ mặt ngoài trời thì cũng chẳng khác là bao.”
“Chậc chậc chậc, nói trúng trọng điểm rồi.”
“Vậy mới nói, anh phải chú ý giữ gìn một chút.”
“Nghe em tất.”
“Hì hì...” Kỷ Khuynh Nhan bật cười: “Được rồi, anh đi chơi đi, em còn có việc phải giải quyết, không nói chuyện với anh nữa.”
“Em cứ làm việc đi.”
Lâm Dật vươn vai, rời khỏi văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan, bước chân theo lối cũ, đi đến văn phòng của Vương Oánh, định bụng khám phá sự diệu kì của cuộc sống.
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Vương Oánh ngẩng đôi gò má xinh đẹp nhìn Lâm Dật mỉm cười.
“Chị biết là em sẽ đến mà.”
“Làm sao chị biết?”
“Vừa rồi có người nhìn thấy em, chị có dự cảm em sẽ tới nên đã thay tất đen trước rồi.”
“Biểu hiện tốt lắm, như vậy mà không thưởng cho chị chút gì thì em cũng thấy ngại.”
“Chỉ cần cho chị ăn no là được.”
“Cái này còn phải tùy vào hứng thú của chị.”
“Chị đang rất hứng thú đây.”
Vừa nói, Vương Oánh vừa đi về phía Lâm Dật với khuôn mặt mê ly.
Nhưng đúng lúc này, di động của Lâm Dật chợt vang lên.
Không ngờ là cuộc gọi của Lưu Quảng Hiền.
“Em cứ nghe máy đi, không ảnh hưởng đến việc của chị đâu.”
Vương Oánh quỳ xuống trước mặt Lâm Dật rồi cởi dây thắt lưng của anh ra.
Lâm Dật cũng không nói gì, đối với hai người mà nói, đây là hoạt động thường lệ.
Anh điều chỉnh lại sắc mặt rồi nghe máy.
“Lãnh đạo, tìm tôi có việc gì vậy?”
“Gần đây cậu có đắc tội với người nào không?”
------
Dịch: MBMH Translate