Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1769 - Chương 1767: Từ Giờ Phải Bồi Bổ

Chương 1767: Từ Giờ Phải Bồi Bổ
Chương 1767: Từ Giờ Phải Bồi Bổ
Chương 1767: Từ Giờ Phải Bồi Bổ




“Tôi không đắc tội ai cả? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Dật cũng ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Lãnh đạo phía trên vừa gọi điện cho tôi, chỉ đích danh cậu, nói rằng sẽ điều chuyển cậu đến phòng quản lý đô thị bên dưới.”

“Phòng quản lý đô thị? Tới đó làm cảnh sát quản lý đô thị sao?”

“Gần như vậy, nhưng mức độ đãi ngộ thấp hơn nhiều.”

“Ai gọi cho ông vậy?”

“Hỏi cái này để làm gì, nhóc con, cậu bình tĩnh đi, đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Lâm Dật bật cười: “Ông yên tâm, tôi tự có tính toán, cứ nói cho tôi biết là được.”

“Tên là Trương Tiến.”

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn lãnh đạo.”

Cảm ơn xong, Lâm Dật cúp điện thoại.

Vương Oánh nhả thứ trong miệng ra, hỏi Lâm Dật:

“Chỗ em xảy ra chuyện gì sao?”

“Rắc rối nhỏ thôi, nhưng cũng cần phải giải quyết.”

“Vậy thì đừng nhúc nhích, chị sẽ tự mình làm.”

Nói xong, Vương Oánh kéo Lâm Dật sang một bên, sau đó vén váy lên, tự mình cơm no áo ấm.

Lâm Dật vỗ vỗ mông cô ta: “Nhỏ tiếng chút để em gọi điện thoại.”

“Đã rõ.”

Lâm Dật lấy điện thoại ra gọi cho Trần Bỉnh Cường.

“Tổng giám đốc Lâm.”

“Cục trưởng Trần, tôi muốn hỏi anh về một người.” Lâm Dật hỏi: “Anh có biết ai tên là Trương Tiến không?”

“Tôi biết, một trong những chủ nhiệm cấp dưới.” Trần Bỉnh Cường nói: “Hai người quen nhau à?”

“Không quen, nhưng anh ta đã gọi cho lãnh đạo trực thuộc của tôi, nói sẽ thuyên chuyển tôi xuống phòng quản lý đô thị bên dưới.”

“Có chuyện này sao?”

Đều là người trong ngành này, đương nhiên Trần Bỉnh Cường biết việc điều chuyển này có nghĩa là gì.

“Được rồi, chuyện này cậu không cần phải ra mặt, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.” Trần Bỉnh Cường nghiêm nghị nói:

“Đúng là càng ngày càng lớn mật mà.”

“Đừng đừng đừng, tạm thời đừng giải quyết vội.” Lâm Dật nói tiếp:

“Cứ thư thả cho anh ta vài ngày đi, trong này vẫn còn có những chuyện khác nữa, tôi sẽ tự mình lo liệu trước.”

“Được rồi, tôi sẽ đợi thông báo của cậu. Khi nào cần tôi ra tay thì cứ gọi.”

“OK. Khi nào tôi mời anh đi ăn.”

“Đều là chỗ thân quen cả, khách sáo thế làm gì, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”

Nói xong chuyện chính, Lâm Dật cúp điện thoại, đảo mắt một cái đã đoán được ngọn ngành bên trong chuyện này.

Có thể dễ dàng chuyển công tác của anh, người bình thường lấy đâu ra sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Kết hợp với bữa ăn vừa rồi, trừ Triệu Phong Hoa ra thì không ai có thể làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật bật cười, sau đó gọi cho Lưu Quảng Hiền.

“Lãnh đạo, ông có thể chuyển hồ sơ của tôi cho phòng quản lý đô thị.”

“Haiz…”

Lưu Quảng Hiền ở đầu bên kia thở dài như có người chết.

“Cậu đừng cố tranh đấu làm gì, để tôi xem sau này có cơ hội tái chuyển cậu về đây không.”

“Ông không cần phải lo chuyện của tôi. Chỗ nào mà chẳng giống nhau. Nhà ông còn một đống việc kia kìa, đừng vì chuyện của tôi mà hao tâm tổn trí. Lỡ đâu tóc bạc hết thì tôi lại phải mua dầu dưỡng tóc cho ông mất.” Lâm Dật cười ha hả.

“Đi đi, cút đi.” Lưu Quảng Hiền mắng: “Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi sẽ giúp cậu tìm ra biện pháp.”

“Cám ơn lãnh đạo.”

Nói chuyện một hồi, Lâm Dật cúp máy, trong lòng có chút cảm động.

Mặc dù xã hội có nhiều người khốn nạn, nhưng cũng có rất nhiều người tốt.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lưu Quảng Hiền, Lâm Dật bắt đầu làm việc với Vương Oánh, nhưng mới được vài phút, Lý Tường Huy đã gọi đến.

“Có chuyện gì vậy, sao cậu lại bị chuyển đi?”

“Tôi cũng không biết, có lẽ đã đắc tội với người nào rồi.”

“Mẹ nó chứ!”

Lý Tường Huy chửi rủa, rõ ràng là anh ta đã biết được điều gì đó từ Lưu Quảng Hiền, nếu không sẽ không tỏ ra như vậy.

“Tôi đã nghe lãnh đạo nói rồi, ngày mai vẫn để cậu tới báo danh.” Lý Tường Huy nói:

“Nhưng sau đó cậu sẽ trở về, không cần xin nghỉ phép với ai cả. Mấy chuyện khác thì không có khả năng, chứ chút chuyện nhỏ này thì chúng tôi vẫn có thể giữ cậu lại được.”

“Được rồi, tôi sẽ tùy cơ ứng biến.”

“Vụ án của Tống Đức Viễn đã có tiến triển rồi.” Lý Tường Huy nói tiếp:

“Tại nhà của Đỗ Quyên, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của Vương Giai, nhưng không có dấu vân tay nào được để lại trên ống dẫn đường khí gas và tay nắm cửa. Dấu vân tay này có lẽ đã được để lại khi cô ta đến nhà Đỗ Quyên lúc trước, nhưng trên ống dẫn gas không có dấu vân tay nào khác, chuyện này thật sự rất khả nghi.”

“Bình thường đường ống dẫn gas đều là đường cụt. Chỉ cần không có vấn đề gì thì sẽ không ai đụng vào.” Lâm Dật nói tiếp:

“Nhưng không có dấu vân tay nào để lại ở đó, rất có thể bên kia đã đeo găng tay trong lúc dàn dựng hiện trường.”

“Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, người này rất chuyên nghiệp.”

“Vậy thì manh mối mới mà anh đang nói đến là gì?”

“Bố mẹ của Trương Hạo có một căn nhà ở trong khu nhà của Đỗ Quyên, hơn nữa lại ở ngay tầng dưới, nhưng đã lâu không có người ở.”

“Hử? Nhà của bố mẹ anh ta?”

“Khi biết được tin này, chúng tôi cũng thấy có chút kỳ lạ, cảm giác mọi chuyện quá trùng hợp.”

“Vậy thì chắc không sai rồi.” Lâm Dật nói tiếp:

“Kiểm tra nhà của bố mẹ anh ta xem có dấu vân tay nào của Vương Giai không.”

“Tôi đã cho người kiểm tra rồi, ngày mai sẽ có kết quả.” Lý Tường Huy nói:

“Lát nữa chúng tôi sẽ điều tra thêm. Ngày mai cậu báo danh xong rồi trở lại cục là được. Không cần lo lắng những chuyện khác.”

“Được.”

Nói chuyện với Lý Tường Huy xong, Lâm Dật cúp máy và bắt đầu làm việc.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, trận chiến no say cũng kết thúc.

Vương Oánh yếu ớt quay trở lại bàn làm việc: “Chân chị mỏi quá, mấy ngày nữa phải thay sô pha thành giường mới được.”

“Chị phải cải thiện thể lực đi.”

“Chủ yếu là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, không có thời gian luyện tập, nếu không cũng không đến nỗi như vậy.” Vương Oánh càu nhàu.

“Có vậy cũng phải luyện tập, mấy môn như yoga hay squat đều cần thiết cả.”

“Rồi, chị biết rồi.”

Vương Oánh nói với ánh mắt đăm chiêu: “Chủ yếu là vì chỗ này quá nhỏ, hạn chế sức phát huy của chị, nếu không thì em chưa chắc đã là đối thủ của chị đâu.”

“Lần nào chị cũng không phục, nhưng cuối cùng người thua vẫn là chị.” Lâm Dật cười nói.

“Đó là do em không bắt được tổng giám đốc Kỷ, một mình chị thực sự có hơi vất vả.” Vương Oánh ngẩng đầu lên nói.

“Cứ thế này vài năm nữa, phong độ của em giảm sút, em chắc chắn không phải là đối thủ của chị.”

Lâm Dật suy nghĩ một chút, đột nhiên thân thể run lên.

Nếu qua vài năm nữa, Kỷ Khuynh Nhan và ba người kia đều đến tuổi thành hổ thành sói, liệu anh có thể đối phó được hay không. Đây đúng là một vấn đề nan giải.

Hơn nữa bên ngoài anh vẫn còn vụng trộm với Nhan Từ nữa, đáng sợ quá đi.

“Thế nào, đã sợ chưa?”

Vương Oánh hả hê nói, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc cốc giữ nhiệt màu đen, trông rất tinh xảo.

“Đây là cái gì?”

“Cốc giữ nhiệt.”

Vừa nói, Vương Oánh vừa lấy ra thêm một túi cẩu kỷ tử: “Cho em hai thứ này, từ bây giờ phải bồi bổ nhiều vào. Giữa em và chị thì đừng nghĩ đến tình yêu kiểu Platon(*).”

(*)Tình yêu kiểu Platon: một kiểu tình yêu không mang tính tình dục hay lãng mạn.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment