Chương 1768: Tự Động Rút Lui
Chương 1768: Tự Động Rút Lui
“Chết tiệt, em thực sự phải bỏ thời gian huấn luyện cho chị.” Lâm Dật nói tiếp:
“Khiến chị phải một năm không dám nghĩ tới nó dù chỉ một lần nào nữa.”
Vương Oánh nở nụ cười, mơ màng nhìn Lâm Dật: “Nếu như em thật sự có thể làm được chuyện này, vậy chị chỉ đành...”
“Chỉ đành gì?”
“Chỉ đành dang chân chào đón thôi.”
“Chị ngày càng hư hỏng rồi đấy.”
Sau khi trận chiến kết thúc, cả hai trò chuyện một lúc.
Lâm Dật đi ra ngoài mua một ít bánh nếp viên cho Kỷ Khuynh Nhan, nhân tiện để cốc giữ nhiệt và cẩu kỷ tử lên xe, sau đó mới quay trở lại.
Sau khi tan sở, cả hai cùng nhau đi mua sắm, Kỷ Khuynh Nhan mua một ít mặt nạ dưỡng da cho Lâm Dật.
Người ta nói đàn ông cũng cần phải chăm sóc sắc đẹp. Sau khi mua sắm xong, hai người đi ăn lẩu ở ngoài rồi mới trở về nhà.
...
Mãn Giang Các là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Trung Hải, nằm bên sông Hoàng Phổ, chuyên về các món ăn Tứ Xuyên.
Tuy không được Michelin xếp hạng, nhưng nếu muốn đến chỗ họ ăn cơm thì phải đi tìm mối, nếu không cũng phải đặt trước một tuần, vì cả nhà hàng chỉ có sáu bàn, ít đến thảm thương.
Ở phía trong cùng của nhà hàng có hai người đang ngồi.
Bọn họ đều ngoài bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi và quần tây, dáng vẻ hào nhoáng sang trọng.
Và một trong số đó là Triệu Phong Hoa, người mà Lâm Dật đã gặp trong ngày hôm nay.
Người đàn ông ngồi đối diện đeo kính, gầy hơn Triệu Phong Hoa một chút, trông càng thêm âm u, cho người ta cảm giác bụng dạ sâu khôn lường.
Người đàn ông này tên là Dương Thiên Nam, là người phụ trách Tesla khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, mọi công việc đều do anh ta quyết định, nắm trong tay quyền lực rất lớn.
“Tổng giám đốc Dương, tôi đã nhờ người xử lý Lâm Dật rồi. Tôi đoán bây giờ cậu ta vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.” Triệu Phong Hoa mỉm cười.
“Trước tiên, hãy hủy bỏ chức vụ của cậu ta, kiểm tra xem có bất kỳ thông tin đen nào trên mạng không, sau đó bóc phốt cậu ta ra.”
Triệu Phong Hoa gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ thu xếp người làm, nhưng người phụ nữ tên Dương Băng kia nhất quyết đòi kiện chúng ta. Trên mạng cũng có rất nhiều bình luận tiêu cực, gây ảnh hưởng rất xấu đến chúng ta.”
“Không sao đâu. Tôi sẽ phụ trách xử lý mấy video trên mạng và người từ các phương tiện truyền thông, sẽ sớm có thể sớm trấn áp được dư luận thôi. Ông chỉ cần làm việc của mình là được.”
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Dương.”
Dương Thiên Nam lau miệng, khóe môi mang theo ý cười.
“Muốn đấu với tôi cũng phải xem thực lực của mình đến đâu. Rượu mời không thèm uống, tưởng rằng mình là chúa cứu thế sao? Chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào!”
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật đến phòng quản lý đô thị báo danh.
Vừa bước vào phòng đã cảm thấy bầu không khí không ổn.
“Cậu là Lâm Dật à?”
Người nói tên Tào Kiện, là người phụ trách văn phòng. Anh ta khẽ nhướng mi, trông vô cùng ngả ngớn.
“Là tôi.” Lâm Dật thản nhiên đáp.
Thái độ của Tào Kiện đúng với những gì trong dự đoán của anh. Anh bị điều tới đây, ngày xưa như thế này gọi là sung quân đi đày.
Người tên Trương Tiến đó chắc chắn đã bí mật đánh tiếng rồi.
Bị đối đãi như vậy cũng xem như là chuyện bình thường.
“Cậu tới huấn luyện trước đi, một tuần sau bắt đầu nhận nhiệm vụ.” Tào Kiện nói tiếp:
“Nếu không đạt, cậu sẽ bị khai trừ. Còn nếu cậu vượt qua kỳ đánh giá sẽ phải thử việc ba tháng, nhưng thời gian này không có lương đâu. Cậu tự cân nhắc đi.”
“Tôi được điều từ phân cục đến đây, vậy mà còn cần phải huấn luyện sao?”
Tào Kiện nhướng mày, liếc nhìn Lâm Dật.
“Tại sao không cần huấn luyện? Cậu cho rằng mình rất đặc biệt sao?”
“Không phải vậy, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Lâm Dật cười nói, cũng không tính toán gì với anh ta.
Anh đã biết trước điều này rồi, cứ xem như đi trải nghiệm cuộc sống vậy.
“Cậu đi đến sân tập ở phía sau đi, nhóm người mới đang huấn luyện ở đó đấy. Huấn luyện viên tên là Lỗ Quần. Chi tiết cụ thể thế nào cậu nói cho anh ta biết là được.” Tào Kiện xua tay, không có kiên nhẫn nói.
“Được.”
Lâm Dật quay đầu đi ra ngoài. Tào Kiện vắt chéo hai chân, liếc mắt nhìn anh.
“Đúng là vô tri, vô tình động chạm đến nhân vật lớn mà vẫn không hay biết gì, thật đáng thương.”
...
Phía sau tòa nhà làm việc có một sân thể dục công cộng.
Sau khi thương lượng xong thì họ chiếm dụng được khoảng một tuần.
Có hơn hai mươi người đứng trên sân, tất cả đều là nam giới, mặc quần rằn ri và áo ba lỗ màu xanh bộ đội, đang đứng thẳng dưới trời nắng.
Trước mặt họ là một người đàn ông cao to.
Người đó khoảng ba lăm ba sáu tuổi, nước da màu đồng, ăn mặc như những người kia, chỉ khác là phía trên thay bằng áo ba lỗ làm lộ ra những đường gân trên cánh tay và bả vai, càng thêm phần vạm vỡ.
Người đàn ông đó tên Lỗ Quần, là một huấn luyện viên kick boxing tự do, vì có mối quan hệ với Tào Kiện nên anh ta đã được sắp xếp làm huấn luyện viên bán thời gian ở đây, tiện thể kiếm thêm vài đồng ra đồng vào.
Mặc dù đi vào bằng cửa sau, nhưng trình độ của Lỗ Quần quả thực không tệ chút nào.
Anh ta đã từng giành ngôi quán quân giải kickboxing tại thành phố Trung Hải, nếu không, cho dù có quan hệ cũng không thể tới đây được.
“Giải tán, nghỉ ngơi ba mươi phút!”
Lỗ Quần nói với những người trước mặt.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, theo kế hoạch luyện tập bình thường thì còn chưa tới thời gian nghỉ, sao đã được giải lao rồi?
Hơn nữa lại nghỉ đến nửa tiếng đồng hồ, chẳng lẽ là đang thưởng cho bọn họ sao?
“Huấn luyện viên, có phải anh có chuyện gì vui không, tự dưng cho chúng tôi nghỉ ngơi lâu quá vậy?”
“Lát nữa có người mới đến, tôi phải xem như thế nào.”
Lúc sáng, Tào Kiện gọi điện cho Lỗ Quần, nói có người tên là Lâm Dật đến báo danh, bảo anh ta giở vài mánh khóe, huấn luyện một lúc rồi đuổi ra ngoài.
Vì vậy, Lỗ Quần mới dành ra một ít thời gian để xem người đó như thế nào, sau đó dùng một số biện pháp để đuổi người đi.
“Người mới? Chúng ta đã tập luyện được ba ngày rồi, sao bây giờ lại có người mới?”
“Nghe nói là làm sai chuyện bị chuyển công tác. Hình như trình độ cũng không tồi, lát nữa tôi phải thử xem sao.”
“Anh đừng đùa nữa, bọn họ chỉ được cái mác bên ngoài thôi. Đấu với người bình thường thì không sao, nhưng đứng trước anh chắc chắn là không được rồi.”
“Đừng nói vậy. Lát nữa người ta đến xem thế nào hãy nói.”
Đúng lúc này, trong đám đông có tiếng kêu lên.
“Có người bước ra khỏi tòa nhà, hình như là người mà huấn luyện viên đã nói.”
“Không phải chứ, nhìn bộ dạng anh ta xem, rõ ràng là công tử bột, bắp tay của tôi cũng gần bằng chân anh ta rồi. Trông có vẻ không giống lắm.”
Lỗ Quần liếc nhìn Lâm Dật, những thứ khác chưa bàn, chỉ riêng thân hình cũng đã kém hơn anh ta rất nhiều rồi.
Đúng như những gì các học viên nói, trông Lâm Dật đó giống như hạng công tử bột. Người Tào Kiện nói chắc không phải là cậu ta.
Cùng lúc đó, Lâm Dật đã đến trước đội và nói với Lỗ Quần:
“Anh là Lỗ Quần phải không?”
“Đúng vậy, cậu tìm ai?”
“Tôi tên là Lâm Dật, tôi đến đây để báo danh.”
Khi biết được thân phận của Lâm Dật, mọi người đều xì xào bàn tán, họ không ngờ rằng anh lại là người mới được điều đến đây.
“Cậu sao?”
Lỗ Quần nhìn Lâm Dật đầy khinh thường.
“Thể trạng của cậu chắc chắn sẽ không chịu được quá trình luyện tập cường độ cao của chúng tôi. Hãy nghe lời tôi, tự động rời khỏi đây đi.”
------
Dịch: MBMH Translate