Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1773 - Chương 1771: Lại Bị Phơi Bày

Chương 1771: Lại Bị Phơi Bày
Chương 1771: Lại Bị Phơi Bày
Chương 1771: Lại Bị Phơi Bày




Lâm Dật không dùng quá nhiều sức lực, nhưng một cái tát này đánh ra khiến Lỗ Quần nghiêng ngả lảo đảo, rớt mất hai cái răng.

Trên mặt Lỗ Quần còn có thể nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng, sau đó sưng lên nhanh chóng.

"Chuyện này, chuyện này sao có thể!"

Mọi người thấy cảnh như vậy đều trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa cằm rơi đầy đất.

Anh ta đánh bại Lưu Mãnh còn có thể chấp nhận, dù sao cũng là người cùng lứa tuổi.

Nhưng huấn luyện viên lại không giống vậy, anh ta chính là cao thủ thật sự đấy!

Hơn nữa dưới tình huống bản thân chủ động ra tay, lại bị đối phương không tốn chút sức nào tát một bạt tai.

Mọi người ở đây cũng không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Trong suy nghĩ của bọn họ, chuyện như vậy căn bản không có khả năng xảy ra.

"Trình độ huấn luyện viên như anh hình như cũng không ra gì, có lẽ không có tư cách huấn luyện tôi. Tạm biệt."

Lâm Dật quay người, giơ tay chào, chuẩn bị rời đi.

"Mẹ nó, cậu đứng lại đó cho tôi!"

Lỗ Quần tức giận mắng một tiếng. Bây giờ anh ta không thèm kiêng dè những chuyện khác nữa, dưới chân phát lực lao lên. Lúc tới gần Lâm Dật, anh ta nhảy vút lên trời, tung ra một cú đá.

Lâm Dật không thèm quay đầu lại, người cúi thấp xuống, chính xác không hề sai tránh thoát đòn công kích của Lỗ Quần.

Lập tức, eo phát lực, ép cơ thể quay qua thực hiện một cú đá nghiêng, đá lên người Lỗ Quần.

Người phía sau kêu lên một tiếng rất thảm thiết, cơ thể không chịu khống chế bay thẳng ra ngoài, sau đó ngã thật mạnh xuống đất. Có lẽ tình trạng còn thảm hơn Lưu Mãnh vừa rồi!

Trên sân thể dục yên lặng không một tiếng động. Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lỗ Quần, thậm chí mọi người quên mất việc đi tới đỡ anh ta.

Qua vài giây mọi người mới phản ứng lại.

"Huấn luyện viên!"

Mọi người chạy qua chỗ Lỗ Quần, thử thăm dò đỡ anh ta đứng lên.

Nhưng trong ánh mắt anh ta lại tràn đầy sự oán giận hung ác!

"Làm huấn luyện viên mà lại chơi trò đánh lén, anh không dạy võ đức à!"

"Cậu... Khụ khụ khụ..."

Lỗ Quần muốn phản bác lại nhưng cơ thể vô cùng đau đớn, chỉ cần vừa mở miệng, lục phủ ngũ tạng cũng cảm thấy đau theo.

"Tôi đi trước, tạm biệt."

Giơ tay chào, Lâm Dật xoay người rời đi.

Lần này không ai dám tỏ vẻ nữa.

Vừa rồi bọn họ đã được lĩnh giáo trình độ của Lâm Dật.

Ngay cả huấn luyện viên cũng bị anh ta đánh bại, nếu ai dám nói một chữ “không”, chắc chắn kẻ đó không muốn sống tốt nữa rồi.

Sau khi Lâm Dật đi rồi, Lỗ Quần điều khí một lúc lâu mới có thể hoạt động bình thường được.

Nhưng bầu không khí trong sân đã không thoải mái giống như lúc trước.

Dù nhiều hay ít thì mỗi người đều có chút xấu hổ.

Mã Lỗi và Lưu Mãnh vẫn còn tốt. Mặc kệ nói như thế nào, hai người bọn họ cũng chỉ là học viên, cho dù thua cũng không mất mặt.

Nhưng Lỗ Quần không giống vậy. Anh ta là huấn luyện viên, nhưng không chống đỡ nổi hai chiêu của Lâm Dật. Chính anh ta cũng không biết phải đối mặt với những học viên này như thế nào, đành phải giải tán cho mọi người hoạt động tự do.

Còn chuyện huấn luyện, buổi chiều rồi nói sau.

Hơn nữa răng của mình cũng xảy ra vấn đề, chắc chắn phải tới bệnh viện điều trị.

Nhưng lúc này, Tào Kiện từ trong tòa nhà đi ra, chắp tay sau lưng giống như lãnh đạo đến sai giờ làm việc.

Trên đường đi, Tào Kiện liếc nhìn đám người xung quanh một lượt nhưng không thấy Lâm Dật ở đây, anh ta vừa lòng gật đầu.

Năng lực làm việc của Lỗ Quần tốt đấy, nhanh như vậy đã đuổi được người đi. Thật sự có bản lĩnh.

"Sao mọi người còn hoạt động tự do thế."

Tào Kiện đi đến trước mặt Lỗ Quần, hỏi.

"Để cho bọn họ nghỉ ngơi một lát..."

Thấy Lỗ Quần nói chuyện hơi không được tự nhiên, vả lại nửa bên mặt cũng sưng lên, Tào Kiện cảm thấy có điều bất thường, hỏi:

"Mặt của anh làm sao vậy?"

Ánh mắt Lỗ Quần đảo qua đảo lại, ấp a ấp úng nói: "Vừa rồi tôi đi đường không chú ý nên bị ngã."

"Bớt nói nhảm với tôi. Ngã mà có thể ngã thành như vậy à?" Tào Kiện nói:

"Rốt cuộc sao lại thế này, mau nói với tôi."

"Bị người ta đánh."

"Bị đánh?" Tào Kiện rất ngạc nhiên, anh ta biết trình độ của Lỗ Quần, sao có thể bị người ta đánh?

"Chỗ này là sân huấn luyện khép kín, ai có thể tới đây đánh anh?"

"Là người tên Lâm Dật kia, trình độ của cậu ta rất cao, tôi không phải đối thủ của cậu ta, vậy nên bị đánh thành như vậy."

"Anh nói cái gì? Bị Lâm Dật đánh?"

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế, Lỗ Quần cũng chỉ có thể gật đầu.

Vẻ mặt Tào Kiện trở nên cực kì khó coi.

Trình độ của Lâm Dật vượt xa dự đoán của anh ta.

"Người đã đi rồi à?"

"Đã đi rồi, còn nói sẽ không tham gia huấn luyện, chờ đến lúc thi sẽ tới."

Tào Kiện nheo mắt lại: "Hừ, huấn luyện là trò đùa sao!"

Mặc dù trình độ của Lâm Dật ngoài dự đoán của mọi người, nhưng anh ta không đến tham gia huấn luyện thì coi như đã vi phạm điều lệ.

Có lý do chính đáng để đuổi anh ta đi rồi.

"Anh tự xử lý chuyện ở đây một chút, tôi đi xử lý chuyện của cậu ta, giúp anh lấy lại công bằng!"

"Tốt nhất đuổi cậu ta đi. Tôi không bao giờ... muốn thấy cậu ta nữa!"

"Yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ chuyện này." Tào Kiện cười lạnh nói.

...

Ra khỏi sân thể dục, Lâm Dật thuận tiện ăn chút gì đó ở bên ngoài, sau đó lái xe trở về phân cục.

Nhưng lúc anh vào văn phòng của Lý Tường Huy, trong phòng vẫn không có người nào.

"Anh Lý, các người đâu rồi?"

"Cậu trở về rồi à? Người bên đó có làm khó cậu không?"

"Thật sự thái độ của bọn họ không tốt đẹp gì, còn muốn đuổi tôi đi, nhưng sau khi bị tôi đánh một trận thì trung thực lại rồi."

Lý Tường Huy cười khanh khách: "Thằng nhóc nhà cậu làm việc thật dứt khoát."

"Nhanh chóng chặt dây rối, đánh nhanh thắng nhanh chứ."

"Là ý như vậy à." Lý Tường Huy cười to nói:

"Ở văn phòng chờ chúng tôi một lát, đang trên đường trở về, khoảng nửa tiếng là tới."

"Được."

Cúp điện thoại của Lý Tường Huy, Lâm Dật dựa vào sô pha chơi game.

Anh còn chưa bắt đầu đã nhận được điện thoại của Kiều Hân.

"Vụ án sắp kết thúc. Rảnh rỗi tôi sẽ kể cho cô nghe quá trình vụ án, rất thú vị đấy."

"Em không phải nói việc này." Kiều Hân vội vàng nói:

"Anh còn nhớ lúc trước trên mạng tuôn ra chuyện giữa anh và chị Lý không?"

"Chuyện giữa hai chúng tôi?"

Não bộ Lâm Dật nhanh chóng xoay chuyển: "Chính là chuyện anh và Lý Sở Hàm quay về trấn Bắc Kiều bị chụp ảnh à?"

"Đúng đúng đúng, chính là việc này." Kiều Hân nói tiếp:

"Không biết xảy ra chuyện gì, tin tức này lại bị tuôn ra, ảnh hưởng còn không tốt lắm."

"Fuck!"

Lâm Dật mắng một tiếng. Anh biết tin tức này từ đâu mà ra.

Lúc trước, Triệu Mặc muốn thâu tóm Didi, nên thuê người của công ty Muddy Waters đào không ít tài liệu đen của mình để đạt được mục đích bán khống.

Trong đó Lý Sở Hàm chính là người bị hại lớn nhất.

Không ngờ hôm nay chuyện tình cảm này lại bị đào ra!

Về phần ai làm, trong lòng Lâm Dật cũng có cân nhắc!

"Được, anh biết rồi, các em tiếp tục làm việc. Nếu có chuyện khác, em phải lập tức liên lạc với anh."

"Anh Lâm, giải quyết việc này nhanh một chút, đã có không ít người bắt đầu bàn tán về chị Lý."

"Anh biết rồi." Lâm Dật nói nghiêm túc.

Cúp điện thoại của Kiều Hân, Lâm Dật lập tức gọi cho người của bộ phận giám sát mạng.

Thủ đoạn kiểm soát dư luận trên internet hiệu quả nhất chính là giảm chiều dữ liệu cấp độ quốc gia!

Đây mới là cách làm thân thật nhất, hiệu quả nhất!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment