Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1772 - Chương 1770: Đánh Rụng Hai Cái Răng Của Lâm Dật?

Chương 1770: Đánh Rụng Hai Cái Răng Của Lâm Dật?
Chương 1770: Đánh Rụng Hai Cái Răng Của Lâm Dật?
Chương 1770: Đánh Rụng Hai Cái Răng Của Lâm Dật?




"17 phút 01 giây!"

Nghe thấy thành tích như thế, người ở đây đều sững sờ.

Bọn họ biết Lâm Dật chạy nhanh, bởi vì anh đã dẫn trước Mã Lỗi hai vòng.

Nhưng không ai ngờ anh có thể chạy được thành tích như vậy.

Bởi vì ngay cả huấn luyện viên của bọn họ cũng không chạy được hai mươi phút.

Mà anh lại chạy được 17 phút 01 giây.

Thành tích như vậy, căn bản có thể vượt qua vận động viên chuyên nghiệp!

"Thành tích này hẳn là không thành vấn đề nhỉ?" Lâm Dật hỏi tiếp:

"Anh cảm thấy tôi còn cần tiếp tục tham gia huấn luyện không?"

Biểu cảm của mọi người đều có chút xấu hổ, nhất là Lỗ Quần, sắc mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng. Anh ta có cảm giác như bị anh đánh đến thậm tệ.

Nhưng Tào Kiện đã lên tiếng, anh ta nhất định phải dạy dỗ Lâm Dật một chút, tuyệt đối không thể để Lâm Dật ở lại đây, nếu không bản thân mình cũng không cần ở lại chỗ này nữa.

"Cậu nghĩ rằng chúng tôi chỉ huấn luyện một hạng mục này thôi sao?" Lỗ Quần nhìn Lâm Dật, lơ đễnh nói:

"Cậu cho rằng chỉ cần chạy nhanh là được rồi sao?"

"Ý của tôi đương nhiên không phải vậy, nếu các anh còn có hạng mục khác, có thể tiếp tục tập luyện."

"Hạng mục quan trọng nhất chính là cận chiến, bởi vì vào lúc thực thi pháp luật sẽ gặp đủ loại tình huống, muốn thông qua kiểm tra, chắc chắn phải thông qua cửa ải của hạng mục này."

Đây là con át chủ bài của Lỗ Quần, Lâm Dật có thể vượt qua hay không còn không phải là một câu nói của mình hay sao? Chỉ cần vài phút là có thể đánh cho cậu ta không dám tin vào cuộc đời này.

"Vậy được rồi, hạng mục này do anh tới đi, hay là cử người dưới?"

"Đương nhiên là học viên cấp dưới rồi. Với trình độ của tôi, nếu tôi ra tay với cậu, sợ rằng chiều nay cậu phải vào bệnh viện đấy."

Mọi người ở đây không nhịn được cười rộ lên.

Thằng nhóc này quả thật hơi ngông cuồng không có điểm giới hạn rồi.

Mặc dù cậu ta chạy nhanh, nhưng không thể tự tin quá như thế à...

Lại còn muốn so chiêu với huấn luyện viên, thật không biết cậu ta nghĩ gì nữa.

Lỗ Quần nhìn thoáng qua đám người, nói với học viên có dáng người cao lớn nhất trong đó:

"Lưu Mãnh, cậu đi qua so chiêu với cậu ta, thử trình độ của cậu ta một chút. Tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin quá... vậy chính là tự phụ rồi."

"Vậy mà cử Lưu Mãnh ra!"

Trong lòng mọi người âm thầm ngạc nhiên, xem ra huấn luyện viên thật sự không muốn giữ Lâm Dật ở lại.

Trong những người ở đây, đẳng cấp của Lưu Mãnh là sự tồn tại độc nhất.

Ngoại trừ huấn luyện viên ra, anh ta là người có thân thủ tốt nhất ở đây, bởi vì anh ta cũng từng học võ tự do, vả lại từng giành được thành tích trong vùng, trình độ cao hơn người khác một khoảng lớn.

Ba người cùng xông lên đánh với một mình anh ta mà bọn họ cũng bị quật ngã dễ dàng, vậy mà bây giờ huấn luyện viên để anh ta ra mặt đối phó với thằng nhóc trước mắt này, vậy chẳng phải chưa tới vài phút cậu ta đã bị đánh tới hộc máu rồi sao?

Lưu Mãnh cao xấp xỉ Lâm Dật, nhưng dáng người lại khỏe mạnh hơn nhiều.

Cẩn thận ước lượng cân nặng của anh ta cũng phải hơn một trăm ký.

Hai người đứng cùng một chỗ, lập tức có thể nhìn ra ai cao ai thấp, không có chỗ nào có thể so sánh.

"Người anh em, nghe tôi khuyên một câu, như vậy đã được rồi, cậu không phải là đối thủ của Lưu Mãnh, nếu bản thân bị thương sẽ không tốt đâu." Bên trong đám người có người lên tiếng nói.

"Vừa rồi các người cũng nói như vậy, nhưng kết quả hình như không giống vậy."

"Đây là hai chuyện rất khác nhau nhé. Chạy bộ phải dựa vào thiên phú, thân hình của cậu không tính là béo, nói không chừng trước đây còn từng luyện tập, có thể chạy được thành tích này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Lưu Mãnh thật sự là cao thủ đấy. Anh ta không chỉ từng tham gia trận đấu, còn từng giành được thứ hạng. Tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý."

"Không sao cả." Lâm Dật nhún vai, nhìn Lưu Mãnh nói tiếp:

"Nếu anh đã chuẩn bị xong, cứ trực tiếp đánh là được rồi."

"Anh chắc chắn muốn để tôi đánh trước?" Lưu Mãnh khinh thường nói:

"Một cú đấm của tôi có thể đánh anh trở thành dáng vẻ thế nào cũng không xác định, tốt nhất anh nên tự lượng sức mình chút đi."

"Không sao, cứ yên tâm mạnh dạn mà đánh, cho dù vào bệnh viện cũng không liên quan tới anh."

Khóe miệng Lưu Mãnh cong lên: "Anh đã nói như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa."

Nói xong, Lưu Mãnh giơ nắm đấm lên tấn công về phía Lâm Dật.

Tất cả mọi người ở xung quanh xem náo nhiệt, có lẽ một cú đấm này sẽ làm Lâm Dật hộc máu.

Hai tay Lỗ Quần khoanh trước ngực, trên khóe miệng mang theo ý cười, trong lòng cũng oán thầm nói:

"Thằng nhóc này quả thật có thiên phú, bây giờ mới có vài ngày mà trình độ đã tiến bộ như thế. Quả thật là hạt giống tốt."

Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng khiến người khác không thể tưởng tượng được đã xảy ra!

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết phát ra, mọi người thấy cơ thể của Lưu Mãnh bay ngược ra ngoài, sau đó giống như bao rác ngã thật mạnh xuống mặt đất!

Yên tĩnh!

Trên sân thể dục yên lặng không một tiếng động.

Người thấy cảnh này đều trừng mắt há hốc mồm, cảm thấy bản thân mình xuất hiện ảo giác.

Lưu Mãnh có thân thủ tốt như vậy mà bị một cú đá của anh ta đá bay sao?

Chẳng lẽ mình hoa mắt à?

"Lão Lưu, anh sao rồi?"

Thấy Lưu Mãnh bị đánh ngã trên mặt đất, các học viên khác vội vàng xông qua đỡ anh ta đứng lên.

"Khụ khụ khụ..."

Lưu Mãnh che ngực, ho khan vài tiếng. Dưới sự nâng đỡ của mọi người, anh ta mới miễn cưỡng đứng dậy nổi.

"Cậu làm sao thế, không biết đây là nơi nào sao? Tại sao cậu dám không dốc hết sức!"

Lỗ Quần lạnh nhạt nghiêm mặt nói.

"Huấn luyện viên, tôi..."

Lưu Mãnh rối rắm lúc lâu không nói nên lời, anh ta hoàn toàn không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.

Vừa rồi lúc đánh nhau, mình rõ ràng đã dốc toàn bộ sức lực, đã lấy tất cả trình độ thật sự của mình ra.

Mặc dù như vậy, nhưng ngay cả việc anh ta ra tay như thế nào thì bản thân cũng không thấy kịp.

Nhất là một cú đá vừa rồi. Lúc anh ta đá vào trên người mình, thật giống như bị xe đụng. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?

"Bây giờ có lẽ không phải là lúc so đo chuyện này chứ." Lâm Dật nói tiếp:

"Hai người anh cử ra đều liên tiếp thua dưới tay tôi, chắc tôi không cần tiếp tục biểu diễn cái gì nữa nhỉ?"

"Cậu cảm thấy như vậy là không cần huấn luyện nữa, có thể công khai rời khỏi đây sao?"

"Nếu không thì sao? Anh còn muốn thế nào?"

"Lưu Mãnh thấy cậu quá yếu nên không dùng toàn bộ sức lực, mới để cho cậu nắm được khoảng trống. Lần này tôi chơi đùa với cậu, thử xem trình độ của cậu như thế nào."

Hít hà!

Nghe nói như thế, mọi người ở đây thầm hít một hơi khí lạnh.

Huấn luyện viên tự mình ra tay, tính chất của chuyện này đã không giống nhau nữa rồi.

Mặc dù thực lực của Lưu Mãnh rất mạnh, nhưng còn thua huấn luyện viên rất xa, có thể nói hai người hoàn toàn ở hai đẳng cấp.

Nếu bây giờ hai người bọn họ so tài đánh nhau, người tên Lâm Dật này chắc chắn thua cuộc. Điều này là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa.

"Kết thúc rồi mà các người còn chưa chịu yên à? Hết người này lại đến người khác, các người cảm thấy tôi rảnh lắm à?"

"Nếu cậu không có bản lĩnh đó, có thể nói thẳng. Nơi này không chào đón cậu."

Lỗ Quần vô cùng tự tin. Bất kể thế nào, Lâm Dật cũng không có khả năng là đối thủ của mình.

Đợi lát nữa lúc so chiêu, có thể nhân cơ hội trừng trị cậu ta một chút, sau đó lại lấy lý do trình độ không được nên đào thải cậu ta.

Quả thực một công đôi chuyện.

Lâm Dật nở nụ cười: "Anh đã tự tin như vậy, vậy bắt đầu đi."

Lỗ Quần ngoắc ngón tay với Lâm Dật.

"Tôi là huấn luyện viên ở đây, mọi người đều biết trình độ thế nào rồi. Nếu tôi chủ động ra tay, chắc chắn mọi người sẽ nói tôi ức hiếp người, nếu cậu đã chuẩn bị xong thì bắt đầu đi."

"Hay do anh có mục đích khác. Chẳng may anh đánh thua lại nói tôi đánh lén thì sẽ không tốt lắm, cho nên anh cứ đánh trước đi."

Vẻ mặt Lỗ Quần hơi tức giận.

"Cậu thật sự đề cao bản thân quá rồi. Vậy tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là trời cao đất dày!"

Nói xong, Lỗ Quần giơ nắm đấm về phía Lâm Dật.

Lỗ Quần suy nghĩ rất đơn giản, chính là không để cho Lâm Dật có bất kỳ cơ hội nào, dùng một chiêu đánh ngã cậu ta.

Cho dù không khiến anh ta bị thương, nhưng như thế nào cũng phải đánh cậu ta rụng mấy cái răng mới được!

Trí tưởng tượng rất phong phú, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.

Ngay lúc Lỗ Quần tiến lên chuẩn bị đánh Lâm Dật, anh ta bỗng nhiên cảm thấy da mặt tê rần, sau đó cả cơ thể cũng mất kiểm soát!

Bởi vì bàn tay của Lâm Dật đã tát lên mặt anh ta!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment